Ở một làng quê nhỏ ven sông, bà Tám Hường sống cùng chồng – ông Lưu – một người đàn ông hiền lành, ít nói, nhưng đôi mắt luôn ánh lên điều gì đó khó hiểu. Từ dạo con gái họ – bé Mai – mất trong một vụ tai nạn cách đây hai năm, ông càng trở nên trầm mặc.
Gần đây, bà Hường phát hiện mỗi đêm khuya, ông Lưu lại lặng lẽ ra sau vườn, đứng rất lâu bên bụi chuối. Bà hỏi, ông chỉ ậm ừ: “Ra ngó vườn cho yên tâm…”
Linh cảm đàn bà khiến bà nghi ngờ. Một đêm, bà giả vờ ngủ say rồi nhẹ nhàng bám theo ông. Qua ánh trăng nhạt, bà thấy ông Lưu quỳ gối trước bụi chuối, thì thầm những lời lạ lùng như đang trò chuyện với ai đó.
Rồi bà chết lặng khi thấy… một bóng người phụ nữ mặc áo trắng đứng sau bụi chuối, tóc dài phủ mặt, bàn tay ôm lấy ông từ phía sau. Ông thì thầm: “Mai à, ba đây…”
Bà Hường sợ điếng hồn. Người đó – không ai khác – chính là con gái đã mất của họ. Nhưng làm sao? Xác nó chính tay bà chôn! Bà thét lên rồi ngất lịm.
Sáng hôm sau, cả làng đổ xô đến nhà bà Hường vì tiếng gào khóc xé lòng. Trong lúc đào gốc chuối lên, người ta phát hiện một chiếc hòm gỗ nhỏ, bên trong là… hài cốt của một đứa trẻ – và một chiếc búp bê vải mà ai cũng biết là của bé Mai.
Hóa ra, ông Lưu vì quá đau khổ sau cái chết của con nên đã bí mật bốc mộ, mang tro cốt về chôn sau vườn, ngày đêm trò chuyện với con như thể nó vẫn còn sống. Mỗi đêm, ông đều thấy hồn con gái hiện về – thật hay do tâm trí ông hoang tưởng, chẳng ai dám chắc…