Ngày giỗ tổ họ Nguyễn, cả làng rộn ràng. Từ sáng sớm, những chiếc ô tô bóng loáng lần lượt lăn bánh vào sân nhà thờ họ. Các cô chú, anh em trong họ, ai nấy diện đồ bảnh bao, bước xuống từ những chiếc xe đời mới, tiếng cười nói rôm rả. Họ khoe mẽ về công việc, nhà cửa, và cả những chuyến du lịch nước ngoài. Trong dòng xe ấy, chỉ có Nam, đứa cháu út trong họ, lộc cộc chạy chiếc xe máy cà tàng, bụi đường bám đầy áo.

Nam vừa dựng xe, mấy người anh họ đã cười khẩy: “Thằng Nam vẫn trung thành với con xe máy cà khổ này à? Thời buổi này mà còn chạy xe máy, đúng là lạc hậu!”. “Chắc nghèo quá, không đủ tiền mua ô tô như anh em mình!” Cả đám cười vang lên, vài người cô chú có tuổi cũng hùa theo. Nam không đáp lại, lặng lẽ vào t/hắp h//ương tổ tiên. Cậu mặc áo sơ mi bạc màu.
Đêm đó, cả họ quây quần ăn uống, bàn tán về cụ Nguyễn Văn Phú – người giàu có nhất làng, vừa qua đời cách đây vài tháng. Cụ Phú không có con cái, nhưng cả họ ai cũng đồn rằng tài sản của cụ, từ đất đai, vàng bạc đến cổ phần công ty, chắc chắn sẽ được chia cho những người “xứng đáng” trong dòng họ này. Ai nấy đều háo hức, mơ màng về phần của mình.
Ai cũng bàn tán “Thằng Nam thì được cái gì? Cả ngày cày cuốc, chạy xe máy, chắc cụ Phú chả thèm để mắt!” Cả bàn lại cười ầm. Nam chỉ cúi đầu. Đến sáng hôm sau, tại nhà thờ họ, vị luật sư được cụ Phú ủy thác xuất hiện để công bố di chúc. Cả họ ngồi chật kí/n, hồi hộp chờ đợi.
Khi luật sư bắt đầu đọc toàn bộ tài sản, bao gồm 5 mảnh đất ở trung tâm huyện, 200 cây vàng, và 60% cổ phần công ty Phú Quý sẽ thuộc về người duy nhất… Bỗng cả họ ch//ết lặng. Mấy người anh họ mặt c//ắt không còn giọt m//áu, cô chú ngồi gần đó trố mắt nhìn nhau. Hóa ra người đó không ai khác chính là…