TIẾNG GÕ TRONG QUAN TÀI
Trời đã khuya. Gió mùa tháng Bảy thổi ràn rạt qua mái hiên, thốc từng luồng vào gian nhà chính nơi đặt chiếc quan tài bà Tư – người bà, người mẹ vừa mất vì đột quỵ lúc chiều.
Theo tục lệ quê, đêm đầu sau khi nhập quan, con cháu phải thay phiên nhau thức canh. Trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ, sáu người ngồi lặng lẽ. Một bóng đèn vàng lập lòe, bàn thờ nghi ngút khói nhang.
Gần 2 giờ sáng, khi mọi người bắt đầu lơ mơ buồn ngủ, tiếng gõ nhẹ vang lên ba lần:
Cộc… Cộc… Cộc.
Cả gian nhà chợt lặng như tờ.
Ai đó nuốt khan. Đứa cháu út thều thào:
— Ai nghe thấy không… hay em tưởng tượng?
Rồi lại:
Cộc… Cộc… Cộc.
Lần này rõ ràng. Tiếng vọng lên từ chính chiếc quan tài đặt giữa gian nhà.
Mọi người đứng bật dậy. Đèn nhấp nháy. Một bà thím hét lớn, suýt xỉu.
Ông Hùng – con trai cả, lấy hết can đảm lại gần. Tay run run mở từng chốt nắp.
Tiếng bản lề kẽo kẹt vang lên như rạch vào màng tai.
Tấm nắp bật hẳn lên.
Mọi người nín thở.
Và rồi, họ chết lặng.
Bà Tư vẫn nằm đó, nhưng có thứ gì đó không đúng.
Hai mắt bà mở trừng trừng. Mồm há to như muốn la lên nhưng không kịp.
Đôi tay co cứng, hai bàn tay gập vào trong như đang cố đập vào nắp quan.
Mặt bà biến dạng vì thiếu dưỡng khí – bà vẫn còn sống khi bị nhập liệm.
— Trời ơi… bà chưa chết!
Người ta nháo nhào gọi cấp cứu. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Vài ngày sau…
Bác sĩ giám định y khoa khẳng định: bà Tư không hề chết vì đột quỵ lúc chiều như mọi người tưởng. Bà rơi vào trạng thái “giả chết” – tim ngừng tạm thời do rối loạn thần kinh thực vật.
Nhưng vì không kiểm tra kỹ, gia đình vội nhập quan ngay trong ngày – khiến bà tỉnh lại trong một chiếc hộp kín, ngột ngạt, không ai nghe được tiếng kêu cứu.
Người đau nhất là ông Hùng. Ông chính là người đã ký xác nhận “ngưng tim, mất tại nhà”.
Sau đám tang, mỗi đêm ông đều nghe thấy 3 tiếng gõ nhẹ… vọng ra từ giấc mơ.