Tôi đã dành cả tuần để chuẩn bị cho ngày gi/ỗ bố chồng nhưng ăn xong mọi người để mình tôi rửa bát, mẹ chồng còn nói “đó là trách nhiệm của cô, kêu than gì nữa”?
Tôi đã dành cả tuần để chuẩn bị cho ngày gi/ỗ bố chồng. Từ đi chợ, chọn từng con gà, cân từng ký thịt, đến nêm nếm từng món ăn. Đến hôm nay, tôi dựng đủ 5 mâm cỗ tươm tất, lòng chỉ mong cả họ về quây quần đông đủ.
Người ngồi ăn thì vui vẻ, rôm rả, ai cũng khen ngon, chén sạch từng đĩa. Nhưng đến khi tiệc tan, mọi người lần lượt đứng dậy, kẻ về phòng nghỉ, người ra ngoài uống trà, không một ai động tay vào đống bát đũa chất cao như núi. Tôi đứng lặng trong gian bếp, tay run run cầm chiếc chậu rửa, mồ hôi túa ra sau lưng.
Nghĩ thầm ít ra mẹ chồng sẽ thương tôi, tôi khẽ ngập ngừng:
– Mẹ ơi, bát nhiều quá, chắc con rửa hơi lâu…
Bà li/ếc tôi một cái, rồi buông câu như d/a/o c/ứ/a:
– Có 5 mâm mà cô không tự rửa được sao? Làm dâu trong nhà này, chẳng lẽ còn muốn ai hầ/u h/ạ?
Cả gian nhà im ph/ăng ph/ắc. Vài người họ hàng ngồi ngoài sân nghe thấy, khúc khích cười nhỏ. Tôi cắn chặt môi, nước mắt dâng lên nhưng cố kìm lại. Nhìn đống bát đĩa ngổn ngang, tôi bỗng thấy mình chẳng khác nào người dưng bị sai khiến.
Tôi bước ra giữa sân, nhìn thẳng mẹ chồng và họ hàng:
–Con bỏ tiền, bỏ công chuẩn bị 5 mâm cỗ để cả họ vui vẻ, nhưng ăn xong không ai chịu giúp một tay. Các người bị sao vậy?
Tiếng tôi vang lên, rắn rỏi hơn cả chính mình tưởng tượng. Sân nhà bỗng lặng như tờ, chỉ còn tiếng ve kêu inh ỏi ngoài vườn.
Mấy người họ hàng đang ngồi uống trà thoáng đỏ mặt, vội cúi xuống tách chén. Chồng tôi – từ nãy chỉ im lặng – giờ mới ngẩng đầu, ánh mắt thoáng ngượng ngùng nhưng không dám xen vào.
Mẹ chồng trợn tròn mắt, giọng gắt:
– Cô… cô dám nói với tôi như thế à?
Tôi cười nhạt, môi run run:
– Con làm dâu, con không than vãn. Nhưng làm người thì phải có tình có nghĩa. Con nấu cho cả họ ăn, chẳng ai ép buộc. Nhưng ăn xong, coi con như người làm trong bếp thì con không chịu được. Nếu bố còn sống, chắc ông cũng không muốn thấy cảnh cả nhà chỉ biết hưởng mà không ai chia sẻ cho nhau.
Một ông bác lớn tuổi đặt mạnh chén trà xuống, thở dài:
– Con bé nói đúng đấy! Đàn bà trong nhà ai cũng vất vả, đừng để nó chịu một mình. Giỗ chạp là để sum vầy, chứ đâu phải để một người khổ sở còn cả họ ngồi cười.
Không khí chùng xuống. Một cô em chồng đỏ mặt đứng dậy, lúng túng:
– Thôi, để em phụ chị dọn…
Rồi vài người nữa cũng lục tục theo. Chỉ riêng mẹ chồng vẫn ngồi bất động, mặt sầm lại. Tôi không nói thêm, chỉ cúi đầu lặng lẽ quay vào bếp. Nhưng trong lòng, một lớp màn vô hình nào đó vừa rách toạc.
Từ giây phút ấy, tôi biết mình không còn là cô con dâu cam chịu như trước nữa.