M/ất 500 triệu ti/ền th/ách cưới để cưới cô vợ có 2 bằng đại học, đêm tâ//n h//ôn tôi kh//iếp v//ía, vội chìa đơn l/y hô/n khi thấy…
Tôi tên Quân, 33 tuổi, làm kỹ sư công trình. Tôi không phải đại gia, nhưng nhờ chăm chỉ làm việc ở các dự án nước ngoài mà tích góp được một khoản kha khá. Đến tuổi lập gia đình, tôi được mai mối với Lan – một c/ô g/ái qu/ê học giỏi, có hai bằng đại học loại giỏi, làm nhân viên văn phòng cho một công ty liên doanh.
Ngay từ lần đầu gặp, tôi đã ấn tượng. Cô ấy ăn nói khéo léo, cư xử đúng mực, lại có hiểu biết rộng. Tôi nghĩ, có được người vợ như vậy thì đúng là “hổ mọc thêm cánh”. Dù biết gia đình Lan có chút khó tính và đề cao chuyện môn đăng hộ đối, tôi vẫn quyết tâm th/eo đu/ổi.
Và rồi, đến lúc bàn chuyện cưới xin, bố mẹ Lan thẳng thắn: “Con gái tôi học hành đàng hoàng, không thể gả đi như mớ rau ngoài chợ. Thá/ch c/ưới 500 triệu, không bớt một đồng”.
Lúc ấy tôi cho//áng. Nhưng rồi nghĩ, mình lấy vợ cả đời chỉ một lần, chẳng lẽ lại ti/ếc? Hơn nữa, Lan cũng hứa sau khi cưới sẽ cùng tôi san sẻ mọi gánh nặng, vậy thì h/y sin/h chút tà/i chí/nh ban đầu cũng đáng.
Đám cưới diễn ra linh đình. Ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ: cô dâu xinh đẹp, chú rể phong độ, gia đình hai bên môn đăng hộ đối. Chỉ có tôi là thấy tim mình nặng trĩu… vì tài khoản vừa vơi đi một nửa.
Đêm tâ/n h/ôn, tôi hồi hộp mở cửa phòng. Trong đầu là viễn cảnh ngọt ngào sau bao tháng chờ đợi. Nhưng những gì xảy ra sau đó hoàn toàn trái với mong đợi của tôi…
…Tôi bước vào phòng, hoa cưới vẫn còn thơm ngát, nến lung linh. Lan ngồi trên giường, mái tóc xõa dài, đôi môi đỏ mọng. Tôi nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.
Nhưng rồi, khi cởi lớp váy cưới cầu kỳ, tôi khựng lại. Toàn thân Lan đầy những vết sẹo ngang dọc – có vết đã mờ, có vết vẫn còn đỏ. Tôi chưa kịp hỏi thì cô ấy bật khóc nức nở, ôm mặt:
– “Anh… đừng chê em… Em biết anh sẽ thất vọng… Em từng trải qua một tai nạn kinh hoàng hồi năm nhất đại học. Xe khách lật, em thoát chết nhưng phải nằm viện cả năm trời, phẫu thuật không biết bao nhiêu lần. Từ đó cơ thể em đầy sẹo. Em học giỏi, làm việc chăm chỉ… nhưng trong tình cảm, ai biết chuyện cũng đều bỏ em. Em sợ lắm, sợ bị từ chối… nên mới giấu anh.”
Tôi choáng váng. 500 triệu thách cưới, những lời ngọt ngào hứa hẹn, giờ lại thành ra thế này? Trong đầu tôi lóe lên suy nghĩ cay đắng: “Mình đã bị lừa sao?”
Lan quỳ xuống, níu tay tôi, nước mắt lã chã:
– “Nếu anh không chấp nhận, em sẵn sàng ký đơn ly hôn ngay. Em không trách gì anh… chỉ mong anh giữ kín, để bố mẹ em không mang tiếng.”
Tôi đứng lặng. Đơn ly hôn cô ấy đã soạn sẵn, để trong ngăn bàn.
Cả đêm ấy, tôi không chợp mắt. Trong tôi giằng xé: một bên là sự tự ái, là nỗi uất ức vì bỏ ra nửa tỷ bạc; một bên là thương cảm cho một người phụ nữ đã chịu quá nhiều đau đớn, nhưng vẫn kiêu hãnh sống, kiêu hãnh học hành, phấn đấu.
Sáng hôm sau, tôi gấp lá đơn lại, đặt lên bàn. Lan nhìn tôi run rẩy. Tôi hít sâu, nói:
– “Anh cần thời gian suy nghĩ. Ly hôn… không phải chuyện để quyết định trong một đêm.”