Chồng mừng vì b//ồ có th//ai, mời cả nhà chồng đi du lịch, tôi lặng lẽ làm một việc khiến 8 người đứng hình khi về nhà…
Tôi và Hùng kết hôn đã được 6 năm. Từ lúc về làm dâu, tôi luôn cố gắng vun vén, chăm lo cho gia đình chồng như chính cha mẹ ru//ột của mình. Dù sống chung với cả bố mẹ chồng, chị chồng, em chồng và mấy cháu nhỏ – tổng cộng 8 người – tôi chưa từng than vãn, chỉ mong cả nhà được êm ấm.
Tôi từng tin rằng, nếu mình đủ h/i si/nh, đủ nhẫn nhịn thì sớm muộn gì cũng nhận lại sự trân trọng. Nhưng rồi một ngày, tôi phát hiện Hùng có mối q//uan h//ệ bên ngoài.
Tôi vô tình đọc được tin nhắn:
“Em có tin vui rồi. Anh sẽ thông báo với cả nhà. Mọi thứ đang tốt đẹp lắm.”
Kèm theo đó là bức ảnh một vật quen thuộc với hai vạch đỏ.
Tôi ch//ết lặ//ng.
Tối hôm đó, tôi vẫn dọn cơm như bình thường, vẫn cúi đầu mời bố mẹ chồng ăn trước, vẫn nhẹ nhàng như chưa từng biết chuyện gì. Nhưng trong lòng tôi đã quyết. Không phải vì tức giận, mà vì tôi nhận ra: nếu không tự cứu mình thì không ai làm điều đó thay tôi.
Ba hôm sau, Hùng hồ hởi nói:
— Dịp này nhà mình đi Đà Lạt mấy ngày đi! Cũng là dịp đặc biệt, cả nhà thay đổi không khí.
Tôi mỉm cười gật đầu. Mẹ chồng còn buông một câu như thể đang “an ủi” tôi:
— Ừ, con cũng nên đi thư giãn. Chuyện ai có tin vui, ai chưa có, là duyên số cả.
Tôi vẫn lặng lẽ, không đáp lại. Trong mắt họ, tôi là người không đủ “trọn vẹn” để giữ chồng, là cái bóng âm thầm trong nhà. Không ai nhớ tôi từng hai lần phải nghỉ việc vì m/ệt m/ỏi, từng ki/ệt sứ/c chạy đôn chạy đáo l/o cho mọi người.
Cả nhà lên đường sớm vào thứ Bảy. Tôi viện cớ “bận việc” nên xin đi sau. Nhưng khi xe họ vừa lăn bánh, tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình – một kế hoạch đã chuẩn bị suốt 2 tháng qua…
Tôi khóa cửa, hít sâu một hơi. Trong tay tôi là chồng giấy tờ dày cộp, từng trang một đều được tôi âm thầm chuẩn bị suốt mấy tháng qua – sổ đỏ, hợp đồng mua bán, giấy ủy quyền ngân hàng… tất cả đều đứng tên tôi. Những gì cả nhà chồng nghĩ rằng thuộc “nhà chung” thực chất từ lâu đã tách bạch rõ ràng. Tôi âm thầm chuyển khoản, đổi tên, sang sổ, chỉ chờ đúng dịp này để hoàn tất bước cuối.
Chiều hôm đó, khi họ còn vui vẻ dạo chơi ở Đà Lạt, tôi cùng luật sư ra phòng công chứng ký nốt giấy tờ. Ngôi nhà chúng tôi đang sống, mảnh đất ông bà để lại, cả căn hộ cho thuê – tất cả đều đã hợp pháp đứng tên tôi, không còn liên quan gì đến chồng và gia đình anh ta nữa.
Tôi không khóc, cũng không oán. Chỉ thấy lòng nhẹ nhõm lạ thường.
Ba ngày sau, cả nhà chồng hí hửng trở về. Vừa mở cửa, họ chết lặng: toàn bộ đồ đạc của tôi đã dọn đi gọn gàng, trên bàn chỉ còn lại một tờ giấy ly hôn và tập hồ sơ tài sản kèm theo dòng chữ ngắn gọn:
“Cảm ơn vì đã coi tôi như người ngoài. Vậy thì từ nay tôi sẽ sống đúng như thế.”
Mẹ chồng run rẩy, chị chồng bàng hoàng, Hùng thì tái mặt. Anh ta gào lên hỏi tôi đang ở đâu, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Tôi đã rời đi, bắt đầu một cuộc sống mới – lần đầu tiên không phải gồng mình để làm vừa lòng người khác.
Cả tám con người còn lại, sau chuyến du lịch “hạnh phúc” kia, trở về chỉ để nhận một cú sốc mà chẳng ai ngờ tới.