Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm li:;ệt giường, vợ mới lái ô tô về thăm nhưng rồi đến lúc chia đất, không thể ngờ được…

Suốt 2 năm chung sống, tôi không dám gửi 1 đồng nào cho bố mẹ vì vợ quản chặt từng li từng tí, đến tận lúc mẹ tôi bị ốm li:;ệt giường, vợ mới lái ô tô về thăm nhưng rồi đến lúc chia đất, không thể ngờ được…
Tôi là con trai duy nhất trong nhà. Vợ tôi làm kế toán, giỏi giữ tiền, giỏi đến mức đến cả lương của tôi cũng bị cô ấy kiểm soát như sổ công quỹ. Mỗi tháng đi làm về, tôi được phát “tiền tiêu vặt” như học sinh tiểu học.
Hai năm chung sống, tôi không dám gửi nổi một đồng về quê cho bố mẹ. Mỗi lần nhắc đến, vợ tôi lại dỗi:
“Lương 13 triệu, nuôi con, đóng học, thuê nhà, ăn uống chưa đủ lại còn đòi gửi về quê à? Ở đó có làm ra đồng nào cho anh chưa?

Tôi chỉ biết im lặng.

Mẹ tôi thi thoảng gọi lên, giọng vẫn nhẹ như sợ làm phiền:

“Có sao đâu con, mẹ với bố còn trồng rau được, đừng lo.”

Nhưng rồi mẹ tôi đổ bệnh, liệt nửa người vì tai biến. Lúc đó, tôi chỉ biết năn nỉ vợ:

“Về quê thăm mẹ đi. Anh sẽ về một mình cũng được…”

Không biết vì thương hại hay sợ người ngoài dị nghị, vợ tôi lái ô tô đưa tôi về quê, như một cuộc ‘ban ơn’.
Về đến nơi, cô ấy mặt lạnh như tiền, đứng cách xa giường mẹ tôi một đoạn, không hỏi han, chỉ nói với tôi:

“Em đợi ngoài xe. Có gì gọi.”

Mẹ nằm một chỗ, tay vẫn run run tìm cái gì đó trong gối, đưa cho tôi:

“Mai cả nhà lên đông đủ… mẹ muốn chia đất chia nhà… kẻo lỡ đâu không kịp.”

Tôi nuốt nước mắt. Mẹ tôi nghèo nhưng miếng đất mặt đường 6m, gần chợ, giá đã lên đến hơn 5 tỷ đồng.
Hôm sau, họ hàng, anh chị em tụ tập đầy đủ.

Mẹ tôi chỉ vào từng người, và rồi sau đó, không ai ngờ được…

…khi mẹ tôi đưa mắt nhìn quanh, dừng lại ở tôi rất lâu. Giọng bà yếu ớt nhưng rành rọt:

– Mảnh đất mặt đường… mẹ để lại cho thằng Hưng – con trai cả của bác Hai.

Cả căn phòng im phăng phắc. Tôi chết lặng. Vợ tôi cũng sững sờ, rồi quay sang nhìn tôi, đôi mắt đầy tức tối không thể che giấu.

Bác Hai nghẹn ngào:

– Chị à… sao chị không để cho thằng T. – con ruột của chị?

Mẹ tôi thở hắt, nước mắt rơi xuống gối:

– Vì nó… hai năm không gửi nổi một đồng về quê. Lúc tôi nằm một chỗ cũng không về. Nó là con tôi, nhưng có sống như con đâu?

Tôi định nói gì đó, nhưng bà giơ tay, ra hiệu im lặng.

– Còn thằng Hưng, nó chẳng ruột rà máu mủ gì, nhưng tháng nào cũng gửi về cho tôi hộp sữa, gói thuốc, lần nào đi công tác ngang cũng ghé thăm tôi. Nó gọi tôi là “mẹ”, mà lòng thì hiếu hơn cả con ruột.

Tôi cúi gằm mặt, tim như có ai xé nát. Vợ tôi bên cạnh nghiến răng:

– Nhưng… bà là mẹ chồng tôi. Đất đó đáng lẽ phải thuộc về chồng tôi. Sao lại cho người ngoài?

Mẹ tôi quay sang nhìn cô ấy, ánh mắt đục ngầu nhưng sắc như dao:

– Con là dâu, nhưng chưa từng gọi ta một tiếng mẹ cho ra hồn. Ta liệt giường, con đứng ngoài xe. Ta nghèo, con khinh. Giờ con đòi đất? Con ơi… cái tình còn không cho được, thì đừng mong nhận cái gì khác.

Sau buổi hôm đó, vợ tôi giận dữ kéo vali bỏ về thành phố trước. Còn tôi ở lại, ngồi bên giường mẹ, nắm bàn tay gầy guộc, nức nở như một đứa trẻ.

– Mẹ ơi… con xin lỗi.

Bà xoa đầu tôi, lắc đầu:

– Mẹ không trách con. Mẹ chỉ tiếc… con từng là một đứa hiền, một đứa biết nghĩ. Giờ sống bên người vợ như thế, con dần đánh mất chính mình.

Một tháng sau, mẹ tôi mất. Đám tang không kèn trống lớn, nhưng người đến viếng đông. Trong đó, thằng Hưng – đứa cháu không máu mủ – là người đỡ linh cữu mẹ tôi ra mộ.

Tôi đứng nhìn, nước mắt cứ chảy.

Có những điều, mất rồi mới biết nó quý đến chừng nào.
Nhưng có những người – một khi ta không biết trân trọng – thì họ sẽ lặng lẽ rời đi, mang theo cả phần yêu thương cuối cùng…

Related Posts

She set the paper on my scorching hood like it might burn a hole through both of us. Ink bled where sweat and tears had fallen. In a voice barely bigger than a whisper she said, “If you look scary, could you please use it for me?”

She set the paper on my scorching hood like it might burn a hole through both of us. Ink bled where sweat and tears had fallen. In…

“Bring in the exhibit,” the bailiff said. The defendant stared at his shackled hands, jaw clenched, tattoos peeking from a frayed orange sleeve. Everyone expected tears from the victim’s owner, a stern warning from the judge, and years in state prison.

“Bring in the exhibit,” the bailiff said. The defendant stared at his shackled hands, jaw clenched, tattoos peeking from a frayed orange sleeve. Everyone expected tears from…

Before the crowd, my father’s hand struck my face, his voice thundered, “You don’t belong here!” Yet as the earth trembled with the footsteps of 400 Navy SEALs rallying to my side, the rage in his eyes melted into fear…..

Before the crowd, my father’s hand struck my face, his voice thundered, “You don’t belong here!” Yet as the earth trembled with the footsteps of 400 Navy…

The flames licked higher, tearing through cloth that once draped proudly over battles long past. An 81-year-old veteran stood helpless on his porch, tears streaking his weathered face as thugs laughed, stomping out the ashes of his American flag. What they didn’t know, the roar of 50 Harleys was already on its way.

The flames licked higher, tearing through cloth that once draped proudly over battles long past. An 81-year-old veteran stood helpless on his porch, tears streaking his weathered…

She kissed a billionaire lost in a coma, certain he’d never know — until his arms wrapped around her….

She kissed a billionaire lost in a coma, certain he’d never know — until his arms wrapped around her….The rhythmic beep of the heart monitor was the…

15 Children Vanished on a Field Trip in 1995 — 30 Years Later, the School Bus Is Found Buried..

15 Children Vanished on a Field Trip in 1995 — 30 Years Later, the School Bus Is Found Buried..It was May 12, 1995, a warm Friday morning…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *