Chồng chị Mai bỏ đi vào một ngày cuối mùa mưa, không một lời từ biệt. Chỉ để lại mảnh giấy gấp vội trên bàn ăn lạnh ngắt:
“Anh xin lỗi. Anh đã quá mệt mỏi. Anh cần sống cuộc đời của riêng mình.”
Người ta đồn anh bỏ theo một cô gái trẻ, hướng dẫn viên du lịch – da trắng, tóc uốn sóng, thích chụp ảnh và sống ảo. Chị Mai không quan tâm nữa. Điều chị quan tâm lúc ấy là ba đứa con thơ – đứa lớn mới học lớp 6, đứa út chưa thôi bỉm.
Căn nhà tồi tàn nằm bên rìa xóm, mỗi lần mưa là dột từ mái đến tường. Người ta thấy cảnh bốn mẹ con quây một cái thau to dưới giường để hứng nước, đứa lớn cầm chổi che cho mẹ nấu cơm, mà thương đến ứa nước mắt.
**
Chị Mai bắt đầu bằng đủ thứ nghề:
– Sáng dậy từ 4 giờ gói bánh lá dừa đem bán ở chợ.
– Trưa đi phụ bếp ở quán cơm.
– Tối về, tranh thủ nhặt ve chai và vá đồ cũ cho hàng xóm để có thêm vài đồng.
Ngày nào cũng chỉ ngủ chừng 3 tiếng.
Người xóm hỏi sao không gửi con cho bên nội. Chị cười:
– Nó bỏ mẹ con tôi đi, thì tôi phải là cha luôn. Gửi làm gì nữa.
**
Thấm thoắt 10 năm.
Tóc chị Mai bạc dần, nhưng mái nhà cũ được lợp mới, vững chãi. Đứa út học giỏi, được học bổng tỉnh. Đứa lớn làm phụ hồ từ năm 17 tuổi, giờ đã học nghề điện, kiếm tiền phụ mẹ sửa lại gian bếp xưa.
Một chiều xuân, khi mọi thứ đang yên bình, chồng cũ của chị bất ngờ quay về. Hốc hác, gầy rộc, sau khi bị cô gái trẻ bỏ rơi lúc trắng tay. Anh đứng trước cổng, nhìn ba đứa con đã cao lớn, rồi quay sang chị Mai, ngập ngừng:
– Anh xin lỗi… anh không còn gì cả.
Chị Mai không nói gì. Chị rót cho anh ly nước, y như từng rót lúc anh còn là chồng, rồi bảo nhẹ:
– Anh về rồi thì hãy đi chậm. Đừng phá nữa. Tụi nhỏ cần bình yên, chứ không cần thêm một người cha.
**
Tối hôm ấy, chị ngồi hong tóc bên bếp, đứa con gái út hỏi:
– Mẹ ơi, nếu ngày xưa mẹ gục ngã thì sao?
Chị vuốt tóc con, cười mỉm:
– Thì có lẽ hôm nay không có ai ngồi đây hết. Nhưng mẹ tin một điều…
Gió mạnh mấy cũng không thổi ngã được người mẹ đứng vì con.