Ông Hùng, 67 tuổi, sống một mình trong căn nhà nhỏ cuối làng. Vợ mất đã lâu, con cái đi làm xa, ông quen với cuộc sống đơn độc, ngày thì trồng rau nuôi gà, tối về nằm xem tivi, chẳng mấy khi ra ngoài.
Một đêm mưa lớn, khoảng gần 9 giờ, ông nghe tiếng gõ cửa gấp gáp. Mở ra, ông thấy một cô gái trẻ chừng ngoài 20, ướt như chuột lột, mặt mũi bối rối:
– Chú ơi… xe cháu bị hư ngoài đường, trời mưa quá… chú cho cháu trú tạm một đêm được không ạ?
Ông Hùng lưỡng lự. Thời buổi này, cho người lạ ở nhờ cũng sợ. Nhưng nhìn cô gái run rẩy, ướt sũng, ông mềm lòng:
– Vô đi con, sấy tóc cho đỡ lạnh. Sáng mai chú đưa ra đầu đường bắt xe về.
Cô gái cảm ơn rối rít. Ông lấy cho cô bộ đồ cũ của con gái khi xưa, rồi dọn cho cô ngủ trong phòng khách, còn ông vào buồng trong.
**
Nửa đêm, ông Hùng tỉnh dậy vì… tiếng gõ nhẹ nơi cửa buồng. Ban đầu ông nghĩ là gió, nhưng tiếng gõ cứ đều đều, mỗi lúc một rõ.
Ra mở cửa, không có ai. Ông bước ra phòng khách, thấy đèn tắt, mền gối vẫn nguyên, nhưng… cô gái biến mất.
Cửa chính vẫn khóa trong. Ông bắt đầu thấy ớn lạnh.
Lúc quay vào, ông giật mình: trên gương phòng khách, ai đó đã viết bằng móng tay nguệch ngoạc dòng chữ:
“Đừng cho cô ta ngủ. Cô ta không còn sống.”
Ông Hùng tái mặt, lùi lại, vô tình đạp trúng chiếc khăn ướt vứt dưới đất. Mở ra xem, bên trong… có tóc người dài cuộn lại, còn dính máu.
**
Ông sợ đến mức không dám ngủ, cứ ngồi co ro tới sáng. Trời vừa hửng, ông chạy ra trạm công an gần đó trình báo.
Khi họ đến kiểm tra lại căn nhà, không có dấu vết gì của cô gái cả. Không khăn, không chữ, không tóc.
Nhưng điều khiến ông Hùng chết lặng, là khi công an đưa cho ông tấm ảnh chân dung trong hồ sơ cũ.
Một người phụ nữ trẻ, ánh mắt u uất. Và tên bên dưới là: Trần Thị Hà (1998–2022) – nạn nhân trong vụ tai nạn cách đây 2 năm, chết trên chính con đường cách nhà ông chỉ 500 mét.
– Cô ấy… từng gõ cửa xin ở nhờ, nhưng khi đó không ai mở. Đêm đó, cô ấy bị cuốn trôi xuống mương. Mãi mấy ngày sau mới tìm thấy xác.
Cán bộ nói rồi nhìn ông:
– Cụ nói đêm qua cô ấy đến nhà? Vậy là… cô ấy vẫn chưa yên.
**
Kể từ đêm đó, ông Hùng dọn lên sống cùng con trai ở thành phố. Căn nhà cũ bỏ không.
Dân trong làng kể, thỉnh thoảng đêm mưa, vẫn thấy bóng một cô gái trẻ đứng dưới mái hiên căn nhà ấy, ướt sũng, chờ ai đó mở cửa…