Thương 2 đứa trẻ ă/n m/ày vừa đó/i vừa r/un trong cơn mưa, cặp vợ chồng bán bánh mỳ đưa về nhà cho cơm, nào ngờ bị m/ất c/ắp 50 triệu, không ngờ 3 năm sau lại…

Chiều tà, ánh nắng vàng nhạt trải dài trên con đường làng nhỏ. Chị Hiền, một người phụ nữ hiền hậu, vừa đi chợ về, tay xách túi rau củ. Trên đường, chị bắt gặp hai đứa bé ăn mày, một trai một gái, quần áo rách rưới, khuôn mặt lem luốc nhưng đôi mắt trong veo như giọt sương. Đứa anh chừng mười tuổi, nắm tay đứa em gái nhỏ xíu, đang rụt rè xin từng đồng lẻ từ người qua đường.

Thương cảm, chị Hiền dừng lại, hỏi han. Đứa anh tên Tí, em gái là Mén, mồ côi cả cha lẫn mẹ, sống lang thang đã mấy tháng nay. Nghe câu chuyện, lòng chị Hiền quặn thắt. Không đành lòng để hai đứa trẻ đói khát, chị quyết định dẫn chúng về nhà, dù biết chồng mình, anh Dũng, vốn nghiêm khắc, không thích người lạ.

Về đến nhà, chị Hiền nấu một bữa cơm nóng hổi, có thịt kho, rau luộc và bát canh thơm lừng. Hai đứa bé ăn ngấu nghiến, mắt lấp lánh niềm vui. Chị Hiền mỉm cười, nhưng lòng lại lo anh Dũng sẽ không hài lòng. Quả nhiên, khi anh Dũng đi làm về, thấy hai đứa trẻ lạ trong nhà, anh cau mày, giọng lạnh lùng: “Sao lại dẫn người lạ về? Nhà mình không dư dả gì đâu!”

Chị Hiền nhẹ nhàng giải thích, nhưng anh Dũng vẫn không nguôi. Đêm đó, sau khi tiễn hai đứa bé đi, chị Hiền phát hiện chiếc hộp sắt đựng 50 triệu đồng – số tiền dành dụm bao năm để sửa nhà – đã không cánh mà bay. Anh Dũng nổi giận, cho rằng hai đứa bé đã lấy trộm. Chị Hiền bàng hoàng, nhưng trong lòng vẫn không tin hai đứa trẻ với đôi mắt trong veo ấy lại làm chuyện xấu.

Sáng hôm sau, anh Dũng quyết định đi tìm hai đứa bé để đòi lại tiền. Chị Hiền nài nỉ đi cùng. Họ tìm khắp làng, cuối cùng thấy Tí và Mén đang ngồi co ro dưới gốc cây bàng. Tí run rẩy, lấy từ trong túi áo một bọc vải nhỏ, bên trong là chiếc hộp sắt của chị Hiền, nguyên vẹn 50 triệu đồng. Tí lí nhí: “Cháu thấy cô để quên trên bàn, sợ mất nên giữ giúp. Cháu định sáng nay tìm cô trả, nhưng không biết nhà cô ở đâu…”

Chưa kịp để anh Dũng nói gì, Tí lấy từ túi ra một chiếc vòng bạc cũ kỹ, đặt vào tay chị Hiền: “Đây là món đồ duy nhất mẹ cháu để lại. Cháu muốn tặng cô, cảm ơn cô đã cho tụi cháu bữa cơm ngon nhất từ trước đến giờ.” Đôi mắt Tí rưng rưng, còn Mén ôm chặt chân chị Hiền, líu lo: “Cô ơi, cơm cô nấu ngon như cơm mẹ!”

Anh Dũng lặng người, nỗi nghi ngờ trong lòng tan biến. Anh quay đi, giấu giọt nước mắt. Chị Hiền ôm hai đứa bé vào lòng, khẽ nói: “Từ nay, hai đứa là con cô. Về nhà với cô nhé!”

Cả nhà bốn người trở về trong ánh hoàng hôn. Chiếc vòng bạc cũ kỹ được chị Hiền nâng niu đặt lên bàn thờ, như một lời nhắc nhở về lòng tin và tình người. Từ đó, ngôi nhà nhỏ không chỉ sửa được mái, mà còn đầy ắp tiếng cười của hai đứa trẻ từng là trẻ mồ côi.

ctv

Related Posts

I got a call from the school nurse about my son. I hurried over. He was trembling, with a mark near his eye. “Dad, I went home for lunch…

I got a call from the school nurse about my son. I hurried over. He was trembling, with a mark near his eye. “Dad, I went home…

A couple disappeared after their honeymoon in 2010 — 15 years later, the truth hidden inside an abandoned house would shake the entire town to its core…

A couple disappeared after their honeymoon in 2010 — 15 years later, the truth hidden inside an abandoned house would shake the entire town to its core…Emily…

During my father’s wake, my 8-year-old sister remained by his coffin without speaking. We assumed grief had locked her away inside herself—until that night, when she lay beside him, and what happened next stunned us all…

During my father’s wake, my 8-year-old sister remained by his coffin without speaking. We assumed grief had locked her away inside herself—until that night, when she lay…

A 9-year-old girl walked into a biker bar holding a loaded gun and asked which one of them was her real father. “My mom’s dying,” she announced. She said, “One of you is my dad, and I have 3 days to find him before they put me in foster care.” Jack, president of the Iron Demons, slowly stood up.

A 9-year-old girl walked into a biker bar holding a loaded gun and asked which one of them was her real father. “My mom’s dying,” she announced….

I’m 87 and left my $4.3M estate to triplets I’ve never met—none of my kids will get a dime. My children, Caroline and Ralph, lived selfish lives. When I got sick, they didn’t visit. When my wife died, they didn’t call—just asked my lawyer if I was dead so they could claim the money.

I’m 87 and left my $4.3M estate to triplets I’ve never met—none of my kids will get a dime. My children, Caroline and Ralph, lived selfish lives….

“Mom, he’s my brother! – said the little boy to his millionaire mother and Then…“Life feels like a movie sometimes,” I used to think. But nothing prepared me for the day I saw myself standing on the street outside my father’s birthday party.

“Mom, he’s my brother! – said the little boy to his millionaire mother and Then…“Life feels like a movie sometimes,” I used to think. But nothing prepared…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *