Đứa Trẻ 8 tu-ổi cứ Chạy dọc Cánh Đồng Đ;;uổi Theo Chiếc Xe Chở Q-uan Tà-i, Lúc Gần theo Kịp thì bỗng qu;/an t;/ài văng khỏi xe

Buổi trưa mùa hè, cánh đồng làng vang tiếng kèn đám tang.
Xe tang chở quan tài bà Phương – một người phụ nữ già sống cô độc – đang lăn bánh chậm rãi trên đường đất đỏ.

Đã tạo hình ảnh

Đột nhiên, một đứa trẻ chừng 8 tuổi, áo lấm lem, từ đâu chạy vụt ra, vừa khóc vừa la lớn:

“Dừng lại! Dừng lại cho con gặp bà!
Bà ơi, con tới rồi, con tới rồi mà!”

Không ai hiểu chuyện gì, ai cũng tưởng nó ngớ ngẩn.
Xe tang vẫn tiếp tục chạy.
Nhưng thằng bé cứ cắm đầu chạy dọc cánh đồng, đôi chân trần dẫm qua đá sỏi, mặt mũi bám bụi, vừa chạy vừa gào tên bà.


Cao trào bất ngờ:

Chỉ còn vài mét nữa là tới nghĩa trang, bỗng xe tang thắng gấp.
Chiếc quan tài lật nghiêng, bật nắp, văng xuống ruộng!

Cả đoàn người chết lặng.
Người thân, dân làng, thợ tang lao tới dựng lại quan tài.

Nhưng khi nắp bật mở, tất cả khựng lại. Mắt tròn miệng chữ O.


Bên trong… trống rỗng.
Không có thi thể.
Chỉ có một tờ giấy và tấm ảnh cũ đã ngả màu, chụp một người phụ nữ trẻ bế trên tay một đứa bé sơ sinh.


Cú twist chấn động:

Tờ giấy là thư tuyệt mệnh của bà Phương, ghi lại sự thật mà cả làng chưa từng hay biết:

“Tôi không chết. Tôi chỉ đi tìm lại đứa con mà tôi từng bị ép bỏ rơi.
Cái xác các người cho vào quan tài không phải tôi.
Đây là tang lễ giả – để kết thúc một cuộc đời bị giam cầm trong tiếng miệng thiên hạ.”


Thằng bé lúc này đã quỳ xuống, ôm lấy tấm ảnh trong tay người trưởng thôn, nước mắt lã chã:

“Đây là ảnh con có!
Mẹ con nói đây là bà ruột con, bị ông bà ngoại bắt bỏ từ lúc mới sinh vì… ‘không hợp tuổi’.”

Cả đám tang nín lặng. Không ai nói nên lời.
Họ đã chôn nhầm một cái xác vô danh – và tổ chức cả một tang lễ dựa trên sự “giả vờ biến mất” của một người sống… muốn rời bỏ cuộc đời đau đớn mà mình chưa bao giờ được lựa chọn.


Hậu truyện:

Người ta tìm thấy bà Phương vài tuần sau, trong một ngôi chùa nhỏ vùng núi, sống bằng việc chăm sóc trẻ mồ côi.

Bà ôm đứa trẻ 8 tuổi vào lòng – lần đầu tiên sau 40 năm, bà được gọi tiếng “bà ngoại” mà không cần phải im lặng nhìn theo từ xa.


Và từ hôm đó, trong làng có một câu chuyện được kể đi kể lại:

“Đám tang duy nhất mà người chết không nằm trong quan tài…
Nhưng lại là ngày bà ấy được sống thật – lần đầu tiên.”

ctv

Related Posts

I got a call from the school nurse about my son. I hurried over. He was trembling, with a mark near his eye. “Dad, I went home for lunch…

I got a call from the school nurse about my son. I hurried over. He was trembling, with a mark near his eye. “Dad, I went home…

A couple disappeared after their honeymoon in 2010 — 15 years later, the truth hidden inside an abandoned house would shake the entire town to its core…

A couple disappeared after their honeymoon in 2010 — 15 years later, the truth hidden inside an abandoned house would shake the entire town to its core…Emily…

During my father’s wake, my 8-year-old sister remained by his coffin without speaking. We assumed grief had locked her away inside herself—until that night, when she lay beside him, and what happened next stunned us all…

During my father’s wake, my 8-year-old sister remained by his coffin without speaking. We assumed grief had locked her away inside herself—until that night, when she lay…

A 9-year-old girl walked into a biker bar holding a loaded gun and asked which one of them was her real father. “My mom’s dying,” she announced. She said, “One of you is my dad, and I have 3 days to find him before they put me in foster care.” Jack, president of the Iron Demons, slowly stood up.

A 9-year-old girl walked into a biker bar holding a loaded gun and asked which one of them was her real father. “My mom’s dying,” she announced….

I’m 87 and left my $4.3M estate to triplets I’ve never met—none of my kids will get a dime. My children, Caroline and Ralph, lived selfish lives. When I got sick, they didn’t visit. When my wife died, they didn’t call—just asked my lawyer if I was dead so they could claim the money.

I’m 87 and left my $4.3M estate to triplets I’ve never met—none of my kids will get a dime. My children, Caroline and Ralph, lived selfish lives….

“Mom, he’s my brother! – said the little boy to his millionaire mother and Then…“Life feels like a movie sometimes,” I used to think. But nothing prepared me for the day I saw myself standing on the street outside my father’s birthday party.

“Mom, he’s my brother! – said the little boy to his millionaire mother and Then…“Life feels like a movie sometimes,” I used to think. But nothing prepared…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *