Đi xin làm giúp việc cho nhà giàu, cụ ông bị mắng xối xả ai mà có ngờ đấy lại là…

Trời Sài Gòn đầu mùa mưa, cơn dông bất chợt khiến người đàn ông đội mũ vải bạc màu phải vội vã co người dưới mái hiên. Bộ quần áo thùng thình và đôi dép tổ ong khiến ông hòa lẫn vào dòng người lao động phổ thông – chẳng ai thèm để mắt. Một số người đi qua, tạt mắt nhìn, rồi lướt đi như thể ông là một chiếc bóng ẩm thấp.
Đã tạo hình ảnh
Ông đến trước một căn biệt thự lớn trong khu Phú Mỹ Hưng – cổng sắt, camera đầy đủ. Ấn chuông ba lần, cửa mới mở ra, phía sau là một phụ nữ trạc bốn mươi, sắc sảo trong bộ váy lụa tím.
— “Ông là người xin việc giúp việc hả?” – giọng chị ta khô khốc.
— “Vâng, tôi… chỉ xin làm thử vài ngày, nếu không hợp thì…”
— “Được rồi, vô đi. Tôi đang cần người quét sân, lau kính tầng trệt, dọn nhà kho.”
Ông gật đầu. Trong lúc đi sau chị chủ nhà, ông liếc qua những bức tranh treo tường, những lọ pha lê bày trên kệ – tất cả đều là hàng đắt tiền, nhưng cái đắt hơn cả là sự lạnh lẽo.
Ba ngày sau, ông vẫn âm thầm làm việc. Không than vãn, không hỏi lương, không đòi nghỉ trưa. Cũng không để lại tên thật.
Hôm đó, khi ông đang cúi người lau từng bậc cầu thang gỗ thì có tiếng nói vọng xuống từ trên tầng:
— “Mẹ, nhà mình làm gì có ai giúp việc nam vậy?”
Người phụ nữ hôm ấy cười gằn:
— “À, dân t-ỉn-h l-:ẻ xin vô thử việc. Lúc đầu nói từng làm xây dựng, nhưng nhìn cái dáng thì chắc cũng chỉ là k;:ẻ ă;-n b::;á-m… Thử vài ngày rồi đ:u;-ổ;i cũng được.”
Ông nghe, nhưng không nói gì. Chỉ tiếp tục dùng khăn mềm lau sạch từng vết bụi trên lan can, như thể mỗi vết b-ẩ:n kia là một lời ch-ua c-ay cần được xóa sạch.
Tối hôm đó, khi cô gái – con gái của bà chủ – xuống tầng, nhìn thấy ông đang lúi húi nấu ăn, cô b-ĩ;u m:ô:-i:
— “Mẹ để ông ấy vào bếp thật à? Người gì đâu mà r-:-ách rư—-ớ-:i, th:::ô k:ệ:::-ch. Nhỡ đ-ầ:u tr:–ộ:m đu-ô-i cư-ớ-:p thì sao?”
Sáng thứ bảy, ông Đoàn cùng vài trợ lý tổ chức buổi họp mặt đối tác ngay tại biệt thự.
Cả nhà tất bật chuẩn bị, riêng người đàn ông kia vẫn cắm cúi lau kính. Khi khách đã đến đông đủ, bà chủ nhà lật đật chỉnh lại tóc tai, kéo tay chồng mình hỏi nhỏ:
— “Sao hôm nay trông anh căng thẳng vậy?”
Ông Đoàn không đáp. Chỉ chậm rãi nói……………
ctv

Related Posts

I got a call from the school nurse about my son. I hurried over. He was trembling, with a mark near his eye. “Dad, I went home for lunch…

I got a call from the school nurse about my son. I hurried over. He was trembling, with a mark near his eye. “Dad, I went home…

A couple disappeared after their honeymoon in 2010 — 15 years later, the truth hidden inside an abandoned house would shake the entire town to its core…

A couple disappeared after their honeymoon in 2010 — 15 years later, the truth hidden inside an abandoned house would shake the entire town to its core…Emily…

During my father’s wake, my 8-year-old sister remained by his coffin without speaking. We assumed grief had locked her away inside herself—until that night, when she lay beside him, and what happened next stunned us all…

During my father’s wake, my 8-year-old sister remained by his coffin without speaking. We assumed grief had locked her away inside herself—until that night, when she lay…

A 9-year-old girl walked into a biker bar holding a loaded gun and asked which one of them was her real father. “My mom’s dying,” she announced. She said, “One of you is my dad, and I have 3 days to find him before they put me in foster care.” Jack, president of the Iron Demons, slowly stood up.

A 9-year-old girl walked into a biker bar holding a loaded gun and asked which one of them was her real father. “My mom’s dying,” she announced….

I’m 87 and left my $4.3M estate to triplets I’ve never met—none of my kids will get a dime. My children, Caroline and Ralph, lived selfish lives. When I got sick, they didn’t visit. When my wife died, they didn’t call—just asked my lawyer if I was dead so they could claim the money.

I’m 87 and left my $4.3M estate to triplets I’ve never met—none of my kids will get a dime. My children, Caroline and Ralph, lived selfish lives….

“Mom, he’s my brother! – said the little boy to his millionaire mother and Then…“Life feels like a movie sometimes,” I used to think. But nothing prepared me for the day I saw myself standing on the street outside my father’s birthday party.

“Mom, he’s my brother! – said the little boy to his millionaire mother and Then…“Life feels like a movie sometimes,” I used to think. But nothing prepared…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *