CҺồпg Đ;;uổι Mẹ Vợ Ra KҺỏι Đám T;;aпg Của Vợ, Sự TҺật Tιết L;;ộ KҺιếп Cả Họ PҺảι Lặпg Ngườι

Tiếng kèn tang trầm buồn vang lên giữa làn sương sớm lạnh lẽo, len lỏi qua ngõ nhỏ vắng người nơi căn nhà cấp bốn đang tổ chức một đám tang đầy u uất. Trên bàn thờ, di ảnh một cô gái trẻ tuổi – chưa tròn 26 – đặt ngay ngắn giữa khói hương nghi ngút, gương mặt thanh tú vẫn còn vương nét hiền hậu. Người chồng mặc áo tang đứng bất động, khuôn mặt trắng bệch như không còn chút sinh khí nào, ánh mắt sâu hoắm, đỏ hoe, nhưng không chỉ đượm buồn – bên trong ánh nhìn ấy còn ẩn chứa điều gì đó lạnh lẽo, nén chặt.

Đã tạo hình ảnh

Đột ngột, anh quay bước ra giữa đám đông, giọng trầm nhưng sắc lạnh vang lên khiến cả không gian như nín thở: “Mẹ, mời mẹ rời khỏi đám tang này.” Câu nói tưởng chừng hoang đường ấy khiến cả họ hàng lặng người. Mẹ của người đã khuất – bà Hòa – sững sờ nhìn con rể như không tin vào tai mình. “Con… con nói gì vậy? Mẹ là mẹ của Duyên, sao lại bắt mẹ rời khỏi nơi này?”

Câu trả lời không đến từ cảm thông. Chàng trai – tên là Khải – vẫn nhìn bà bằng ánh mắt không chút lay chuyển: “Xin mẹ hãy đi, để vợ con được yên nghỉ. Đừng bắt con phải nói ra hết ở đây.” Không khí trong đám tang như đông cứng lại. Những người thân bắt đầu xì xào. Một vài người cố kéo bà Hòa ra ngoài để tránh xung đột, nhưng bà không rời đi. Bà quỳ sụp ngay trước bàn thờ, gào lên: “Duyên ơi, con chết rồi, mẹ còn không được đứng đây tiễn con hay sao?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về Khải. Anh vẫn im lặng. Vài người thân lớn tiếng phản đối hành động của anh, cho rằng làm vậy là bất kính, là quá đáng. Nhưng Khải không nói gì, chỉ cúi đầu đứng trước di ảnh vợ. Cho đến khi một người bạn thân của Duyên – cô Phương – không kìm được nữa, bước lên chất vấn: “Khải, anh nợ tất cả chúng tôi một lời giải thích. Vì sao lại đuổi mẹ vợ khỏi đám tang con gái bà ấy?”

Và rồi, như giọt nước cuối cùng làm tràn ly, Khải gằn từng chữ: “Vì bà ấy không xứng đáng.” Câu nói ấy khiến cả đám tang rơi vào im lặng chết chóc. Bà Hòa bật khóc: “Mẹ chưa từng làm hại Duyên… Mẹ yêu con bé như mạng sống của mình…”

Nhưng Khải không để bà nói hết. Anh cười nhạt, đau đớn: “Yêu ư? Chính bà là người phản đối đến cùng chuyện chúng tôi đến với nhau. Chính bà từng ép vợ tôi từ bỏ tôi. Chính bà là người khiến cô ấy rơi vào tuyệt vọng.”

Tiếng thì thầm bắt đầu lan ra. Người ta nhớ lại đám cưới năm xưa – bà Hòa đã không đến. Có người từng nghe bà nói thẳng: “Tôi không bao giờ chấp nhận thằng đó làm con rể.” Những ký ức rời rạc dần ghép lại thành một bức tranh u tối.

Khải kể tiếp, giọng trầm nhưng sắc như dao: Duyên từng là ánh nắng của anh, cô gái dịu dàng, mạnh mẽ. Nhưng kể từ khi bị mẹ phản đối, ngày nào cô cũng giằng xé, khóc thầm. Duyên sống trong tình yêu với chồng, nhưng cũng sống trong mặc cảm vì đã chọn chồng mà làm trái lòng mẹ. Bà Hòa không buông tha. Bà không đến để hàn gắn, mà đến để chia rẽ – thường xuyên gọi điện, ép Duyên phải ly hôn. “Tao thà mày chết còn hơn sống với thằng đó,” – tin nhắn của bà in rõ trong điện thoại của Khải, được anh giơ lên cho mọi người cùng đọc.

Mọi người chết lặng. Những câu chữ cay nghiệt, lạnh như băng ấy khiến ai cũng rùng mình. Một số người rơi nước mắt khi thấy Khải tiếp tục đưa ra lá thư cuối cùng Duyên để lại – bức thư thấm đẫm nước mắt và tuyệt vọng. Trong đó, Duyên xin lỗi mẹ, xin lỗi chồng, và cầu xin mọi người tha thứ. Cô viết: “Con không thể sống mà phải chọn giữa mẹ và chồng. Con kiệt sức rồi…”

Cả đám tang nín lặng. Không còn lời nào có thể nói. Bà Hòa ngã quỵ, nức nở. Nhưng Khải không oán, không trách nữa. Anh chỉ lặng lẽ đặt lá thư lên bàn thờ vợ, cúi đầu thì thầm: “Anh đã nói ra hết. Em yên tâm ra đi.”

Trong khoảnh khắc ấy, không ai còn phân định đúng sai. Chỉ còn một nỗi đau chung – đau vì mất mát, vì sự thật quá muộn màng, vì tình yêu không được bảo vệ trọn vẹn. Ngọn nến trước di ảnh Duyên khẽ rung, như lời tiễn đưa cuối cùng – buồn bã, day dứt nhưng cũng đầy tha thứ.

 

ctv

Related Posts

She set the paper on my scorching hood like it might burn a hole through both of us. Ink bled where sweat and tears had fallen. In a voice barely bigger than a whisper she said, “If you look scary, could you please use it for me?”

She set the paper on my scorching hood like it might burn a hole through both of us. Ink bled where sweat and tears had fallen. In…

“Bring in the exhibit,” the bailiff said. The defendant stared at his shackled hands, jaw clenched, tattoos peeking from a frayed orange sleeve. Everyone expected tears from the victim’s owner, a stern warning from the judge, and years in state prison.

“Bring in the exhibit,” the bailiff said. The defendant stared at his shackled hands, jaw clenched, tattoos peeking from a frayed orange sleeve. Everyone expected tears from…

Before the crowd, my father’s hand struck my face, his voice thundered, “You don’t belong here!” Yet as the earth trembled with the footsteps of 400 Navy SEALs rallying to my side, the rage in his eyes melted into fear…..

Before the crowd, my father’s hand struck my face, his voice thundered, “You don’t belong here!” Yet as the earth trembled with the footsteps of 400 Navy…

The flames licked higher, tearing through cloth that once draped proudly over battles long past. An 81-year-old veteran stood helpless on his porch, tears streaking his weathered face as thugs laughed, stomping out the ashes of his American flag. What they didn’t know, the roar of 50 Harleys was already on its way.

The flames licked higher, tearing through cloth that once draped proudly over battles long past. An 81-year-old veteran stood helpless on his porch, tears streaking his weathered…

She kissed a billionaire lost in a coma, certain he’d never know — until his arms wrapped around her….

She kissed a billionaire lost in a coma, certain he’d never know — until his arms wrapped around her….The rhythmic beep of the heart monitor was the…

15 Children Vanished on a Field Trip in 1995 — 30 Years Later, the School Bus Is Found Buried..

15 Children Vanished on a Field Trip in 1995 — 30 Years Later, the School Bus Is Found Buried..It was May 12, 1995, a warm Friday morning…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *