Mưa rả rích suốt chiều, từng vệt nước như tấm màn lạnh phủ mờ kính xe. Anh Duy – tài xế xe tải đường dài – đang lái qua khúc cua thứ 8 trên đèo Hải Vân thì bất ngờ thấy một cô gái mặc váy trắng đứng co ro bên vệ đường, vai run lẩy bẩy.
Không có xe nào, không có nhà dân gần đó. Giữa đèo lúc 10 giờ đêm, chỉ có tiếng mưa rơi và tiếng gió quật.
Anh thắng gấp.
“Em đi đâu giữa đêm khuya thế này?”
Cô gái ngẩng lên, đôi mắt đen tròn, tóc dài dính bết vì mưa, gương mặt trắng tái nhưng đẹp lạ lùng.
“Xe em hư… cho em quá giang xuống chân đèo được không?”
Anh Duy do dự một giây, rồi mở cửa. “Giúp người gặp nạn mà”, anh tự nhủ. Cô gái ngồi vào ghế phụ, im lặng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước.
Chưa đầy 5 phút sau…
Tay lái bỗng cứng đờ, vô lăng không điều khiển được. Đèn xe chập chờn, radio nhiễu sóng, rè rè như tiếng thì thầm. Trong gương chiếu hậu, anh Duy giật mình: không thấy bóng cô gái đâu cả.
Quay sang – ghế phụ trống trơn. Ướt nước. Lạnh buốt.
Anh rùng mình.
Đúng lúc ấy, một chiếc container lao tới ở khúc cua khuất sương! Anh đánh lái theo phản xạ – chiếc xe trượt mạnh, va vào taluy bên đường. May mắn không ai chết.
Sau khi gọi cứu hộ, anh run run kể lại chuyện cô gái đi nhờ. Nhưng khi cảnh sát tới…
“Đèo này từng có một vụ tai nạn cách đây 5 năm. Một cô gái trẻ chết lúc đi về sau tiệc cưới. Xe cô bị lật ở đúng khúc cua anh dừng lại.”
Người cảnh sát chỉ vào bảng tin bên vệ đường. Ảnh báo cũ đã phai, nhưng anh nhận ra ngay – chính là gương mặt cô gái anh vừa gặp.