Trước ngày cưới, tôi quyết định ghé qua nghĩa trang để lau dọn mộ của vợ cũ – Mai. Cô mất vì bạo bệnh cách đây 3 năm, khi chúng tôi còn quá trẻ. Tôi từng thề sẽ không lấy ai nữa, nhưng rồi thời gian và sự động viên của gia đình khiến tôi mềm lòng. Tôi đính hôn với Linh – một người con gái dịu dàng, yêu tôi chân thành.
Chiều đó trời mưa lất phất, nghĩa trang vắng lặng như tờ. Tôi cắm nhang, lau sạch từng góc bia đá, thì bất chợt có tiếng bước chân phía sau.
Quay lại, tôi thấy một cô gái trẻ mặc áo dài trắng, dáng vẻ mong manh, tóc dài ướt đẫm, khuôn mặt thanh tú nhưng lạ lùng… rất giống Mai.
“Anh ơi… cho em hỏi, đường về làng Trường Lệ đi lối nào ạ?”
Giọng cô khẽ, lạc đi trong gió.
Tôi giật mình. Làng Trường Lệ là quê ngoại của Mai… nhưng đã bị giải tỏa gần 10 năm.
“Trời mưa, em lên đây làm gì vậy?” – tôi hỏi.
Cô gái chỉ cúi đầu. Nhìn cô run rẩy trong mưa, bản năng khiến tôi đưa áo khoác, mời cô về nhà trọ gần đó trú tạm. Dù có chút ngại, tôi nghĩ đơn thuần là giúp người.
Nhưng vừa bước vào phòng trọ… bầu không khí đổi khác.
Đèn chập chờn. Gương soi bỗng mờ đi. Cô gái im lặng, đôi mắt dán chặt vào khung ảnh cưới của tôi và Linh đang để trên bàn. Rồi cô ngẩng lên, ánh mắt ấy… không còn xa lạ nữa.
“Anh quên em nhanh quá…”
Tôi chết lặng.
Là giọng của Mai.
Cô đứng dậy, chậm rãi bước tới:
“Anh hứa chỉ có em. Vậy mà ba năm… là đủ để anh cưới người khác?”
Tôi lùi lại. Cổ họng nghẹn cứng. Cô gái ấy bật khóc. Nước mắt lăn dài – nhưng không rơi xuống đất. Tôi cúi nhìn: không có bóng dưới chân. Không hề để lại dấu nước mưa.
Tôi hiểu… cô không còn sống.
Cô gái ấy – linh hồn Mai – chỉ xuất hiện một lần cuối, trước khi tôi “thuộc về người khác”, để đòi lại lời hứa… hay để tha thứ? Tôi không biết. Chỉ nhớ khi tôi ngất đi vì quá hoảng loạn, tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Không có ai trong phòng. Áo khoác tôi ướt đẫm nhưng khô nhanh lạ kỳ. Ảnh cưới rơi xuống đất, vỡ tan.
Tôi hủy đám cưới hôm đó.
Không phải vì tôi sợ ma.
Mà vì tôi chưa bao giờ dám yêu ai bằng tất cả, kể từ khi Mai mất.