Người đàn ông h-ỏng xe giữa con đèo hoang vắng, để rồi một hình ảnh ông nhìn thấy trong lúc bế tắc khiến ông ch/ết lặng…Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều cuối thu, khi trời vừa nhá nhem và sương mù bắt đầu bò từ lòng núi trườn lên những con đường vắng vẻ quanh co.

Nguyễn Văn Hòa, một người đàn ông gần 40 tuổi, lái xe một mình từ thành phố Lào Cai qua đèo Ô Quy Hồ để về lại Lai Châu. Anh là kỹ sư cầu đường, thường xuyên đi công tác khắp các tỉnh vùng cao. Mặc dù đã quen với việc lái xe trên các tuyến đèo quanh co hiểm trở, Hòa vẫn luôn thận trọng mỗi khi băng qua đoạn đường này – nơi vốn nổi tiếng là khúc đèo dài và lạnh lẽo nhất miền Bắc.
Chiếc xe Ford cũ của anh r;ùng m;ình một cái, rồi đột ngột tắt máy ngay giữa khúc cua dốc. Hòa thử vặn chìa lại nhiều lần – không có phản ứng. Anh thở dài, bực bội. Không có sóng điện thoại. Không một bóng xe qua lại. Chỉ có tiếng gió lùa trong những tán rừng già và màn sương đang dày đặc dần lên như sữa đặc phủ kín không gian.
Anh bước ra khỏi xe, khoác chiếc áo khoác dày, bật đèn pin trên điện thoại rồi mở nắp capo ra kiểm tra. Dưới ánh sáng lờ mờ, anh nhận ra một đoạn dây điện chập cháy nhẹ, có thể do va đập khi qua ổ gà lúc nãy. Không có dụng cụ sửa chữa, cũng không có ai để gọi trợ giúp, Hòa đành ngồi tựa lưng vào xe, định bụng chờ xem có ai đi qua để nhờ giúp đỡ.
Trời mỗi lúc một lạnh. Gió rít mạnh hơn. Màn sương che kín mọi hướng, khiến ánh đèn xe mờ tịt sau vài mét. Hòa lấy trong xe ra chai nước và bánh mì khô. Anh đang nhai dở thì đột nhiên một tiếng bước chân rất nhẹ vang lên phía bên kia đường – nơi triền dốc dẫn vào rừng rậm.
Anh dừng nhai. Ti-m đ-ập mạnh. Có ai đó?