Suốt 5 năm trời, chị Lan không rời nửa bước khỏi giường bệnh của chồng – anh Hưng – sau tai nạn giao thông khiến anh liệt toàn thân. Chị từ bỏ công việc, cắt đứt mọi thú vui, bán dần tài sản để lo thuốc thang, tã lót, viện phí. Ai cũng bảo chị là mẫu phụ nữ hiếm có: thủy chung, tận tụy, cam chịu.
Anh Hưng không thể cử động, nhưng vẫn còn tỉnh táo. Anh thường rơi nước mắt khi vợ đút cho ăn, khi vợ đọc sách bên cạnh giường, khi nghe tiếng chị lặng lẽ khóc đêm.
Rồi một ngày, anh trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay chị, ra đi nhẹ nhàng.
Đám tang diễn ra đơn giản, ấm cúng. Họ hàng, láng giềng đến chia buồn, không ai giấu được sự cảm phục với chị Lan – người vợ đã “giữ nghĩa trọn tình”.
Cho đến khi…
Một cô gái trẻ, dáng vẻ sang trọng, bụng đã nhô cao, xuất hiện trong bộ váy đen tuyền. Cô điềm tĩnh đặt vòng hoa trắng, rồi đứng trước di ảnh anh Hưng, cúi đầu rất lâu.
Người xì xào. Ai cũng nghĩ cô là đồng nghiệp cũ.
Nhưng rồi cô ngẩng lên, giọng nhẹ mà rắn rỏi:
“Tôi xin lỗi… vì phải nói điều này hôm nay. Nhưng trong bụng tôi là đứa con của anh Hưng. Anh ấy là cha đứa bé.”
Cả đám tang chết lặng. Chị Lan cứng đờ. Mẹ chồng khuỵu xuống. Có người đánh rơi cả nén nhang đang cháy.
Cô gái rút ra một xấp giấy: kết quả xét nghiệm ADN, tin nhắn, ảnh chụp, cùng nhật ký khám thai có tên người bảo lãnh: Nguyễn Văn Hưng – chồng chị Lan.
Sau đó, sự thật lộ ra:
3 năm trước, chị Lan từng gửi chồng vào trung tâm chăm sóc một thời gian vì bị kiệt sức. Tại đó, anh Hưng quen cô điều dưỡng – cô gái trẻ tên Nhã. Nhã từng là sinh viên Y khoa, hoàn cảnh khó khăn, mồ côi cha mẹ, làm thêm tại trung tâm dưỡng lão.
Họ nảy sinh quan hệ. Trong lúc chị Lan nai lưng làm việc, nuôi chồng, thì anh Hưng – người nằm bất động suốt ngày – lại có thể thì thầm, viết thư tay, và thậm chí bí mật nhờ bạn thân đưa Nhã đi khám thai.
Anh bảo Nhã giữ kín, đợi khi “ổn thỏa” sẽ tính tiếp.
Nhưng anh chết trước.
Chị Lan đứng lặng bên bàn thờ, bàn tay siết chặt. Không ai dám nói lời nào. Không ai hiểu chị đang nghĩ gì.
Rồi chị bước ra, không khóc. Chỉ nói một câu khiến cả nhà ám ảnh mãi:
“Năm năm qua tôi đã sống như vợ, giờ đến lượt cô. Mong cô hạnh phúc với cái kết mình chọn.”