Tôi dọn về căn nhà này được gần một năm. Một nơi yên tĩnh, góc phố nhỏ giữa lòng Hà Nội, tưởng đâu sẽ là chốn an cư sau những ngày quay cuồng với công việc và học hành. Nhưng yên tĩnh, có lẽ chỉ là tưởng tượng.
Tôi chuyển về căn nhà nhỏ cuối ngõ sau một năm lăn lộn giữa phố thị, mong tìm chút bình yên. Ngày ký hợp đồng, bác chủ nhà chỉ nói nhỏ:
– Cẩn thận nhà bên. Họ sống… hơi khác.
Tôi tưởng bác nói đùa. Cho đến khi tôi gặp bà Ba, hàng xóm sát vách. Tóc búi cao, mặt lúc nào cũng nhăn lại như đang giận dỗi cả thế gian. Tôi vừa dọn vào được ba ngày thì đúng dịp bà làm lễ giải hạn.
Tối hôm ấy, tầm hơn 10 giờ, tôi đang ngồi đọc sách thì nghe tiếng tụng kinh, tiếng chuông gõ leng keng xen lẫn mùi khói hương nồng nặc bay sang tận cửa sổ phòng ngủ. Tôi bước ra ngoài, chưa kịp nhìn kỹ thì “roạt!” – một nắm muối trắng bay thẳng vào mặt tôi, lạnh ngắt. Tôi sững người.
– “Tránh ra! Không phải chuyện của cô!” – bà Ba gắt lên như thể tôi vừa làm hỏng nghi lễ của bà ta.
Tôi nhịn. Ai mà chẳng có niềm tin riêng. Nhưng rồi, cái “niềm tin” đó lặp lại… mỗi tuần một lần.
Bà Ba ném muối lên mái nhà tôi, trước cửa nhà tôi, thậm chí có hôm muối vương vào bát cơm tôi đang ăn ngoài hiên.
Tôi mang chuyện kể với tổ trưởng tổ dân phố – ông Khải. Ông chỉ cười:
– Thôi, thông cảm. Bà ấy bảo nhà cô có “tà khí”, nên phải trấn luôn cả phía… nhà cô.
Tà khí?
Tôi bắt đầu thấy khó hiểu. Kể từ ngày dọn đến, mèo hoang bắt đầu tụ lại quanh sân. Ban đêm thường có tiếng gõ cửa lạch cạch, dù tôi chắc chắn không có ai. Có hôm tôi tỉnh dậy, thấy muối rải thành hình vòng tròn quanh cổng.
Tôi đem chuyện hỏi cụ bà bán nước đầu ngõ. Cụ liếc nhìn tôi rồi nói khẽ:
– Nhà đó trước kia có người ch//ế//t b//ất đắc k//ỳ //tử. Hồi ấy cũng ném muối,
Tôi lạnh sống lưng.
Tối hôm đó, tôi đặt camera. Quả nhiên, đúng 12 giờ đêm, bà Ba mặc áo nâu sòng, tay cầm bát muối, vừa lẩm nhẩm vừa… ném thẳng vào tường nhà tôi.
– “Đi đi! Đừng á/m con tôi nữa!” – Bà gào lên.
Sáng hôm sau, tôi sang gõ cửa, định hỏi cho ra nhẽ. Cửa hé mở. Tôi chưa kịp lên tiếng thì… một cô gái khoảng mười sáu, mắt đờ đẫn, đứng trân trân nhìn tôi từ trong nhà. Cô ấy không nói gì. Chỉ cầm một nắm muối… rải từ trong ra đến bậc cửa.
Tôi không biết chuyện gì đang diễn ra.
Tôi báo chính quyền, đưa video. Nhưng khi công an đến, tất cả đã biến mất: không bàn lễ, không muối, không cô gái. Chỉ còn bà Ba ngồi một mình, cười lặng lẽ:
– Tôi chỉ muốn bảo vệ nó. Nhà cô… có thứ giống thứ đã h//ại con tôi…
Kể từ đó, tôi sống trong lo sợ. Mỗi tối, tôi nghe thấy tiếng rì rầm bên kia tường. Mỗi sáng, lại có vệt muối kéo dài như ranh giới giữa hai thế giới. Và trong thẳm sâu, tôi bắt đầu tự hỏi…
Liệu tôi đang ở nhà mình… hay đang bị giữ lại trong một nghi lễ không bao giờ kết thúc?