Ngày My tốt nghiệp đại học, cô đã có trong tay một tài khoản tiết kiệm kha khá, vài mảnh đất vùng ven Hà Nội và cả những cổ phiếu mà bạn bè cùng trang lứa chỉ dám mơ. Sinh ra trong một gia đình có điều kiện, là con gái duy nhất, My được cha mẹ yêu thương nhưng không nuông chiều. Bà ngoại từng dạy cô rằng: “Có của phải có đầu, tiền bạc mà không có bản lĩnh thì cũng bay theo gió.” Từ bé, My đã biết cách gom góp tiền lì xì mua hàng về bán lại cho bạn học, lớn lên chuyển sang kinh doanh ngoại tệ, vàng, rồi đầu tư chứng khoán, bất động sản. Sau khi ra trường, My lập gia đình. Chồng cô – Nam – là người hiền lành, chân thật, không hút thuốc, không rượu chè, sống trầm lặng và có trách nhiệm. Anh từng kể hết mọi khó khăn trong gia đình ngay từ buổi đầu yêu nhau: bố mẹ làm chủ vài tòa chung cư mini cho thuê, bề ngoài khá giả nhưng gánh trên lưng khoản nợ gần 13 tỷ vì hai cậu em trai – một người ôm mộng làm giàu nhanh, một người nghiện cờ bạc. “Anh hiểu nếu em thấy sợ. Nhưng anh không dính dáng đến nợ của họ, và anh cũng sẽ không để em và con khổ vì chuyện đó,” Nam từng nói, ánh mắt đầy chân thành. My gật đầu. Cô không cần một người đàn ông giàu có, chỉ cần một người yêu thương và có trách nhiệm. Vả lại, cô có thể tự lo được cho mình.
Đám cưới diễn ra giản dị nhưng ấm áp. Ngày nhận được hơn một cây vàng mừng cưới, My chỉ mỉm cười khi mẹ chồng đề nghị đưa trước để giữ hộ. “Lúc nào cần thì lấy lại nhé con,” bà nói. My tin tưởng, bởi bà là người phụ nữ nhẹ nhàng, khéo léo, và là mẹ của người chồng cô yêu thương. Chỉ đến vài tháng sau, khi cô vô tình nghe được cuộc điện thoại của chồng với mẹ: “Mẹ đã bán chỗ vàng đó rồi hả?… Dạ, con biết… Nhưng mẹ đừng nói với My. Con sợ cô ấy buồn,” thì My mới biết chuyện. Cô không nói gì, chỉ cảm thấy một chút hụt hẫng. Nhưng cô nghĩ, số tiền đó không lớn, mà mẹ chồng cũng chỉ đang xoay sở vì gia đình. Sau khi sinh con, My chuyển sang làm việc tại nhà, vừa chăm con vừa điều hành việc đầu tư. Chồng cô vẫn đi làm đều, tối về tranh thủ phụ vợ trông con. Cuộc sống tưởng như yên bình nếu không có những cuộc điện thoại ngày càng dày đặc từ mẹ chồng. Bà bắt đầu dò hỏi tài chính của hai vợ chồng: “Dạo này hai đứa có để dành được bao nhiêu không con?”, “Cái mảnh đất con mới bán được giá lắm nhỉ?”, “Mẹ nghe bảo con còn giữ một ít vàng hồi trước nữa phải không?” My hiểu. Sau một lần nhẹ nhàng từ chối cho mượn tiền để trả nợ cho cậu út, bà bắt đầu giận. Nam thì thẳng thắn: “Con không đồng ý chuyện lấy tiền của vợ chồng con để đổ vào những cái hố không đáy ấy nữa mẹ ạ. Con đã nhịn nhiều rồi.” Từ đó, không khí trong nhà như đông cứng lại. Mẹ chồng ít gọi điện hơn, nhưng mỗi lần gặp là ánh mắt lảng tránh, lời nói lạnh nhạt. My cảm thấy mệt mỏi, cô không muốn đối đầu, nhưng cũng không thể xuôi theo. Một ngày nọ, cô đề xuất: “Hay mình tổ chức một chuyến du lịch cả nội cả ngoại đi anh. Em lo hết chi phí. Gọi cả hai em trai anh và gia đình các cậu ấy nữa. Có khi ngồi lại với nhau thoải mái sẽ tốt hơn.” Nam gật đầu. “Em vẫn tốt với họ hơn mức họ xứng đáng rồi.” Nhưng kết quả khiến My choáng váng. Cậu em thứ hai từ chối, bảo rằng: “Tiền đi chơi thì có, sao lúc cần giúp lại không cho mượn?” Cậu út thì buông lời cay nghiệt hơn: “Khoe khoang làm gì? Có tiền mà ích kỷ. Cũng chỉ là con dâu, có phải ruột rà máu mủ đâu.” Mẹ chồng cũng không nói gì. Chỉ nhìn My bằng ánh mắt buồn lạnh như thể chính cô là người chia rẽ gia đình. My im lặng. Trong lòng cô là một biển cảm xúc hỗn loạn: buồn, thất vọng, và cả tủi thân. Cô chưa từng đòi hỏi điều gì từ gia đình chồng, chưa từng khiến ai phải chịu thiệt. Cô yêu Nam, chăm lo cho con từng bữa ăn giấc ngủ, chưa một lần phàn nàn khi anh dành thời gian giúp đỡ bố mẹ. Nhưng cuối cùng, cô lại trở thành người bị cho là ích kỷ. Một đêm, khi con đã ngủ, My ngồi bên cửa sổ, ánh trăng nhạt phủ lên gương mặt mệt mỏi của cô. Nam đến ngồi cạnh, lặng lẽ nắm tay vợ. “Em buồn lắm đúng không?” – anh hỏi. My gật đầu, nước mắt rơi không kịp lau. “Em chỉ muốn sống yên ổn. Em không cần được cảm ơn, chỉ cần họ hiểu em không có nghĩa vụ phải gánh nợ cho người khác. Em đâu làm gì sai…” Nam ôm lấy cô. “Em không sai. Là do họ đã quen với việc sống bằng tiền của người khác nên mới thấy chuyện từ chối là tội lỗi. Anh biết em đã chịu nhiều, và anh biết ơn em vì vẫn luôn ở lại.” My tựa đầu vào vai chồng. Cô biết mình đã chọn đúng người. Và dù cuộc hôn nhân này không êm ả như những gì cô từng mơ, nhưng nó có một điều quan trọng nhất – là sự đồng lòng. Từ ngày hôm đó, My không còn cố gắng để làm vừa lòng gia đình chồng nữa. Cô giữ đúng chừng mực, không thù hằn, nhưng cũng không nhân nhượng. Cô tập trung vào con, vào công việc, và vào người chồng vẫn luôn ở cạnh cô như một bức tường vững chãi. Dù cho mẹ chồng hay hai em trai có tiếp tục nói ra nói vào, My cũng không còn buồn như trước. Bởi cô hiểu, trong cuộc sống này, điều quan trọng không phải là làm vừa lòng tất cả, mà là sống đúng với mình, với những giá trị cô đã học được từ ngày bé – rằng tiền bạc không định nghĩa con người, nhưng cách người ta đối xử với nhau trong lúc khó khăn thì định nghĩa lòng người. My vẫn sống trong ngôi nhà nhỏ cùng chồng và con, giữa những tòa chung cư mini chẳng còn là giấc mơ an nhàn của gia đình chồng. Cô biết, sẽ còn nhiều sóng gió, nhưng chỉ cần ba người trong căn nhà ấy vẫn còn yêu thương, thì đó đã là một gia tài vô giá.
Ngày My tốt nghiệp đại học, cô đã có trong tay một tài khoản tiết kiệm kha khá, vài mảnh đất vùng ven Hà Nội và cả những cổ phiếu mà bạn bè cùng trang lứa chỉ dám mơ. Sinh ra trong một gia đình có điều kiện, là con gái duy nhất, My được cha mẹ yêu thương nhưng không nuông chiều. Bà ngoại từng dạy cô rằng: “Có của phải có đầu, tiền bạc mà không có bản lĩnh thì cũng bay theo gió.” Từ bé, My đã biết cách gom góp tiền lì xì mua hàng về bán lại cho bạn học, lớn lên chuyển sang kinh doanh ngoại tệ, vàng, rồi đầu tư chứng khoán, bất động sản.
Sau khi ra trường, My lập gia đình. Chồng cô – Nam – là người hiền lành, chân thật, không hút thuốc, không rượu chè, sống trầm lặng và có trách nhiệm. Anh từng kể hết mọi khó khăn trong gia đình ngay từ buổi đầu yêu nhau: bố mẹ làm chủ vài tòa chung cư mini cho thuê, bề ngoài khá giả nhưng gánh trên lưng khoản nợ gần 13 tỷ vì hai cậu em trai – một người ôm mộng làm giàu nhanh, một người nghiện cờ bạc.
“Anh hiểu nếu em thấy sợ. Nhưng anh không dính dáng đến nợ của họ, và anh cũng sẽ không để em và con khổ vì chuyện đó,” Nam từng nói, ánh mắt đầy chân thành.
My gật đầu. Cô không cần một người đàn ông giàu có, chỉ cần một người yêu thương và có trách nhiệm. Vả lại, cô có thể tự lo được cho mình.
Đám cưới diễn ra giản dị nhưng ấm áp. Ngày nhận được hơn một cây vàng mừng cưới, My chỉ mỉm cười khi mẹ chồng đề nghị đưa trước để giữ hộ. “Lúc nào cần thì lấy lại nhé con,” bà nói. My tin tưởng, bởi bà là người phụ nữ nhẹ nhàng, khéo léo, và là mẹ của người chồng cô yêu thương.
Chỉ đến vài tháng sau, khi cô vô tình nghe được cuộc điện thoại của chồng với mẹ: “Mẹ đã bán chỗ vàng đó rồi hả?… Dạ, con biết… Nhưng mẹ đừng nói với My. Con sợ cô ấy buồn,” thì My mới biết chuyện. Cô không nói gì, chỉ cảm thấy một chút hụt hẫng. Nhưng cô nghĩ, số tiền đó không lớn, mà mẹ chồng cũng chỉ đang xoay sở vì gia đình.
Sau khi sinh con, My chuyển sang làm việc tại nhà, vừa chăm con vừa điều hành việc đầu tư. Chồng cô vẫn đi làm đều, tối về tranh thủ phụ vợ trông con. Cuộc sống tưởng như yên bình nếu không có những cuộc điện thoại ngày càng dày đặc từ mẹ chồng. Bà bắt đầu dò hỏi tài chính của hai vợ chồng: “Dạo này hai đứa có để dành được bao nhiêu không con?”, “Cái mảnh đất con mới bán được giá lắm nhỉ?”, “Mẹ nghe bảo con còn giữ một ít vàng hồi trước nữa phải không?”
My hiểu. Sau một lần nhẹ nhàng từ chối cho mượn tiền để trả nợ cho cậu út, bà bắt đầu giận. Nam thì thẳng thắn: “Con không đồng ý chuyện lấy tiền của vợ chồng con để đổ vào những cái hố không đáy ấy nữa mẹ ạ. Con đã nhịn nhiều rồi.”
Từ đó, không khí trong nhà như đông cứng lại. Mẹ chồng ít gọi điện hơn, nhưng mỗi lần gặp là ánh mắt lảng tránh, lời nói lạnh nhạt. My cảm thấy mệt mỏi, cô không muốn đối đầu, nhưng cũng không thể xuôi theo.
Một ngày nọ, cô đề xuất: “Hay mình tổ chức một chuyến du lịch cả nội cả ngoại đi anh. Em lo hết chi phí. Gọi cả hai em trai anh và gia đình các cậu ấy nữa. Có khi ngồi lại với nhau thoải mái sẽ tốt hơn.”
Nam gật đầu. “Em vẫn tốt với họ hơn mức họ xứng đáng rồi.”
Nhưng kết quả khiến My choáng váng. Cậu em thứ hai từ chối, bảo rằng: “Tiền đi chơi thì có, sao lúc cần giúp lại không cho mượn?” Cậu út thì buông lời cay nghiệt hơn: “Khoe khoang làm gì? Có tiền mà ích kỷ. Cũng chỉ là con dâu, có phải ruột rà máu mủ đâu.”
Mẹ chồng cũng không nói gì. Chỉ nhìn My bằng ánh mắt buồn lạnh như thể chính cô là người chia rẽ gia đình.
My im lặng. Trong lòng cô là một biển cảm xúc hỗn loạn: buồn, thất vọng, và cả tủi thân. Cô chưa từng đòi hỏi điều gì từ gia đình chồng, chưa từng khiến ai phải chịu thiệt. Cô yêu Nam, chăm lo cho con từng bữa ăn giấc ngủ, chưa một lần phàn nàn khi anh dành thời gian giúp đỡ bố mẹ. Nhưng cuối cùng, cô lại trở thành người bị cho là ích kỷ.
Một đêm, khi con đã ngủ, My ngồi bên cửa sổ, ánh trăng nhạt phủ lên gương mặt mệt mỏi của cô. Nam đến ngồi cạnh, lặng lẽ nắm tay vợ.
“Em buồn lắm đúng không?” – anh hỏi.
My gật đầu, nước mắt rơi không kịp lau. “Em chỉ muốn sống yên ổn. Em không cần được cảm ơn, chỉ cần họ hiểu em không có nghĩa vụ phải gánh nợ cho người khác. Em đâu làm gì sai…”
Nam ôm lấy cô. “Em không sai. Là do họ đã quen với việc sống bằng tiền của người khác nên mới thấy chuyện từ chối là tội lỗi. Anh biết em đã chịu nhiều, và anh biết ơn em vì vẫn luôn ở lại.”
My tựa đầu vào vai chồng. Cô biết mình đã chọn đúng người. Và dù cuộc hôn nhân này không êm ả như những gì cô từng mơ, nhưng nó có một điều quan trọng nhất – là sự đồng lòng.
Từ ngày hôm đó, My không còn cố gắng để làm vừa lòng gia đình chồng nữa. Cô giữ đúng chừng mực, không thù hằn, nhưng cũng không nhân nhượng. Cô tập trung vào con, vào công việc, và vào người chồng vẫn luôn ở cạnh cô như một bức tường vững chãi.
Dù cho mẹ chồng hay hai em trai có tiếp tục nói ra nói vào, My cũng không còn buồn như trước. Bởi cô hiểu, trong cuộc sống này, điều quan trọng không phải là làm vừa lòng tất cả, mà là sống đúng với mình, với những giá trị cô đã học được từ ngày bé – rằng tiền bạc không định nghĩa con người, nhưng cách người ta đối xử với nhau trong lúc khó khăn thì định nghĩa lòng người.
My vẫn sống trong ngôi nhà nhỏ cùng chồng và con, giữa những tòa chung cư mini chẳng còn là giấc mơ an nhàn của gia đình chồng. Cô biết, sẽ còn nhiều sóng gió, nhưng chỉ cần ba người trong căn nhà ấy vẫn còn yêu thương, thì đó đã là một gia tài vô giá.