Trong chuyến đi thi:ện nguy:ện, vị chủ tịch tình cờ gặp một ông lão khố:n kh:ó. Không ngờ, ông lão cất tiếng gọi anh bằng một cái tên x:a xă:m khiến anh bật khóc như trẻ nhỏ…

Chiếc xe từ từ dừng lại bên con đường đất đỏ dẫn vào bản nhỏ. Mùi kh:ói bếp lẫn mùi ẩ:m m:ốc của núi rừng tràn qua khe cửa xe, khiến l:òng anh s:e l:ại. Dù đã từng đi qua biết bao nơi trong những chuyến thi:ện ng:uyện, lần này lại khiến anh b:ồi h:ồi một cách kỳ lạ.
Chủ tịch Trịnh Minh Quân – người đàn ông bốn mươi lăm tuổi, thành đạt, l:ịch lã:m – bước xuống xe trong bộ sơ mi trắng đơn giản. Nhân viên trong đoàn cúi chào, anh chỉ gật đầu nhẹ, ánh mắt l:ặng l:ẽ quét qua xóm làng ng:hèo n:àn trước mặt. Có điều gì đó khiến anh cảm thấy quen thuộc, như một mảnh k:ý ứ:c x:a xưa đang gõ cửa.
Anh đi bộ theo nhóm th:iện ng:uyện vào làng. Trẻ con chạy theo r:íu r:ít, người già chắp tay chào, vài thanh niên b:ẽn l:ẽn gật đầu. Những gói quà được phát, những lời cảm ơn được trao, nhưng ánh mắt Quân cứ ch:ốc ch:ốc lại dừng lại ở một túp lều r:ách n:át nơi cuối làng, tách biệt và lạ:nh lẽ:o.
Người trong làng bảo: “Ở đó là ông lão m:ù tên Tám, sống một mình, ít giao tiếp, ai cho gì ăn nấy.” Quân bỗng ng:ẩn ng:ười, trái tim anh đ:ập lệ:ch một nhịp. Cái tên “Tám” ấy vang lên như một hồi chuông mờ xa. Không hiểu sao, anh lại quyết định một mình đến căn lều ấy sau buổi phát quà.
Căn lều c:ũ k:ỹ trống ho:ác, chỉ có một người đàn ông gầ:y g:ò đang ngồi đan rổ. Nghe tiếng bước chân, ông ngẩng đầu, cặp mắt đ:ục n:gầu không hướng về ai cả. Giọng ông r:un ru:n: “Ai vậy? Cháu đến phát quà à?”
Quân chưa kịp trả lời thì ông lão bỗng bật nói: “Quân… là mày đó hả? Trời đất… có phải là thằng Quân không?” Câu hỏi ấy như m:ũi d:ao xu:yên thẳng vào t:im anh. Anh đứng ch:ết tr:ân, toàn thân r:un lên, rồi bật khóc.
“Ông… ông là ai… sao biết tên tôi?” – Anh nghẹn ngào, hai tay r:un rẩ:y. Ông lão vẫn không mở mắt, nhưng đôi m:ôi mấ:p m:áy như đang tìm kiếm ánh sáng từ trong k:ý ứ:c. “Tao là Tám… là người….