Ngày thi tốt nghiệp THPT năm ấy, giữa hàng trăm gương mặt học sinh chăm chú làm bài, một nữ sinh nổi bật với chiếc khăn tang trắng trên đầu – thứ không ai mong phải mang trong một ngày trọng đại như vậy. Đó là Lan, học sinh lớp 12A3, một cô bé hiền lành, học giỏi, luôn đứng trong tốp đầu của trường.
Bố Lan mất đúng ngày hôm trước. Một cơn tai biến bất ngờ đã cướp đi người đàn ông trụ cột của gia đình khi ông đang cặm cụi sửa lại chiếc xe máy cũ cho con gái đi thi. Không ai ngờ buổi cơm chiều hôm ấy lại là lần cuối cả nhà được ngồi ăn cùng nhau.
Mẹ Lan như gục ngã. Em trai của Lan mới 7 tuổi, cứ ngơ ngác hỏi: “Sao bố ngủ hoài không dậy?” Còn Lan, em không khóc nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi bên di ảnh bố cả đêm, giữ chặt tấm thẻ dự thi trong tay.
Sáng hôm sau, mặc chiếc áo dài trắng, Lan đội khăn tang bước vào phòng thi. Cả điểm thi như nín lặng. Một vài học sinh thảng thốt, thầy cô giám thị nghẹn ngào. Có người thì thầm: “Em ấy vẫn đi thi sao?”
Lan ngồi vào bàn, tay run run, mắt đỏ hoe. Giám thị nhìn em, muốn nói gì đó nhưng chỉ có thể lặng lẽ bước đến, đặt nhẹ một hộp khăn giấy lên bàn. Trong suốt buổi thi, từng giọt nước mắt của em rơi xuống mặt giấy. Nhưng em vẫn viết, vẫn cố gắng hoàn thành bài làm – như cách bố từng dặn: “Con gái bố không được bỏ cuộc. Dù thế nào cũng phải đi hết con đường đã chọn.”
Sau buổi thi, một bạn cùng lớp lặng lẽ đăng bức ảnh Lan lên mạng xã hội, kể lại câu chuyện. Bài viết lan nhanh. Cả trường, rồi cả huyện đều xúc động. Thầy hiệu trưởng đích thân đến viếng bố em. Các thầy cô góp tiền hỗ trợ gia đình. Một số trường đại học liên hệ, đề nghị cấp học bổng toàn phần nếu Lan đậu vào trường.
Lan đậu tốt nghiệp với điểm cao. Mùa thu năm ấy, em bước vào giảng đường đại học, mang theo lời hứa với bố:
“Con nhất định sẽ sống xứng đáng với tất cả những gì bố đã hy sinh.”