“Nửa đêm tỉnh dậy vì con sốt, con dâu ch/ết l/ặng khi thấy bố chồng và một người phụ nữ lạ trong phòng…Nửa đêm, bé Bông lên cơn s;ốt cao khiến Linh gi/ật mình tỉnh dậy giữa cơn mê man. Vội vàng ôm con xuống bếp lấy khăn lau mát, cô bất giác nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên từ phòng bố chồng – căn phòng vốn vẫn lạnh lẽo kể từ ngày mẹ chồng qua đời. Những tưởng chỉ là ảo giác do mệt mỏi, nhưng khi Linh lặng lẽ hé cửa nhìn vào, trái tim cô như ngừng đập.
Bố chồng cô – ông Thành – đang ngồi cùng một người phụ nữ lạ mặt.
Không phải chỉ là ngồi đối diện trò chuyện. Họ ngồi cạnh nhau trên giường. Bàn tay người phụ nữ ấy đang đặt trên đùi ông. Cả hai thì thầm to nhỏ, ánh mắt ấm áp xen lẫn những tia sáng mờ ám khiến Linh chết lặng. Cô quay đi, ôm chặt lấy con trong vòng tay, nhưng hàng loạt câu hỏi cứ lần lượt hiện lên trong đầu…

Người đó là ai? Bố chồng cô đang che giấu điều gì? Và điều tồi tệ nhất: Mọi chuyện này đã diễn ra từ bao giờ…?
Linh về làm dâu nhà ông Thành được gần ba năm. Cuộc sống làm dâu trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội không đến nỗi nào, bởi ông Thành là người cha chồng hiền lành, ít nói, sống nguyên tắc nhưng chưa bao giờ nặng lời với con cái. Ngay cả khi vợ ông mất vì tai biến hai năm trước, ông vẫn cố gắng gồng gánh để giữ gìn không khí gia đình.
Chồng Linh – Hoàng – là kỹ sư xây dựng, thường xuyên đi công tác tỉnh. Một tháng có khi chỉ ở nhà được vài ba ngày. Linh ở nhà với bố chồng và con gái nhỏ. Những tưởng cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua, cho đến cái đêm định mệnh ấy.
Bé Bông sốt cao, người nóng như than, Linh vội vàng bật dậy lấy khăn, rồi bế con xuống nhà bếp. Trên đường đi ngang qua phòng bố chồng, Linh dừng lại – ánh sáng le lói từ khe cửa lọt ra, tiếng cười khe khẽ vọng lên. Cô hơi giật mình. Bố vẫn thức giờ này sao?
Sự tò mò khiến Linh lặng lẽ bước tới, ghé mắt nhìn vào. Và rồi cô chết lặng.
Người phụ nữ lạ, ngoài bốn mươi, mặc áo lụa mỏng, ngồi sát cạnh bố chồng trên chiếc giường nhỏ. Họ trò chuyện với nhau bằng ánh mắt thân mật, cứ như thể đây là chuyện đã diễn ra từ lâu.
Linh bối rối, lòng đầy nghi hoặc. Cô bế con lui về phòng, nhưng tâm trí rối như tơ vò. Sáng hôm sau, khi ông Thành vẫn bình thản ngồi uống trà, Linh không dám hỏi. Có điều gì đó không ổn, nhưng cô không chắc mình có quyền can thiệp….