Vợ vừa qua đời được 8 tháng, ông Hùng đã nhanh chóng rước 2 cô gái ở thành phố về để thỏ;a lấp nỗi buồn….không ngờ 3 tháng sau ông đã phải hối hậ..n!
Bà Hồng – vợ ông Hùng – mất vì b//ạo bệnh, để lại ông ngơ ngẩn trong căn nhà rộng thênh thang giữa vùng quê yên ả. Gần 40 năm chung sống, bà là người tằn tiện, chăm lo từng bữa ăn, từng luống rau. Cái chế/t của bà khiến xóm làng xót thương, còn ông Hùng thì… chỉ khóc đúng một ngày.
Chưa đầy 8 tháng sau, dân làng xôn xao khi thấy ông đưa về hai cô gái trẻ, ăn mặc thời thượng, son phấn lòe loẹ/t, nói giọng thành phố. Một cô tên Ngọc – giới thiệu làm spa, cô còn lại là Trân – bảo từng học thời trang nhưng “bỏ ngang vì buồn”.
“Họ lên chăm sóc tôi… cho đỡ buồn!” – ông Hùng nói với hàng xóm, giọng lơ lửng như mây khói.
Từ ngày hai cô về, căn nhà trở nên ồn ào. Nhạc sàn mở suốt sáng chiều, mùi nước hoa trộn lẫn với tiếng cười khanh khách. Ông Hùng như trẻ lại, đi đâu cũng áo sơ mi, tóc vuốt keo bóng lộn, tay cầm điện thoại đời mới, khoe “tôi cũng phải sống cho mình chứ!”.
Ba tháng sau, mọi thứ vỡ lở….khiến ông hối hận không kịp…
Ông Hùng ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế bành cũ kỹ, ánh mắt vô định nhìn ra khoảng sân rộng. Gần 40 năm qua, khoảng sân này luôn rộn ràng tiếng nói cười của bà Hồng, tiếng lạch cạch của đôi quang gánh, mùi thơm của những món ăn dân dã. Giờ đây, tất cả chìm trong một sự im lặng đáng sợ, chỉ còn tiếng gió luồn qua khe cửa, lạnh lẽo và buồn bã. Bà Hồng, người vợ tần tảo, hiền lành của ông, đã ra đi mãi mãi sau một cơn bạo bệnh. Cái chết của bà là cú sốc lớn đối với xóm làng, nhưng lạ thay, với ông Hùng, nỗi đau ấy dường như chỉ thoáng qua. Ông khóc đúng một ngày, rồi cuộc sống của ông lại tiếp diễn, như thể bà Hồng chưa từng tồn tại.
Thế nhưng, sự cô đơn trong căn nhà rộng thênh thang ở vùng quê yên ả này dần gặm nhấm tâm can ông Hùng. Ông vốn quen có người chăm sóc, quen có tiếng người trò chuyện, nên sự vắng mặt của bà Hồng khiến ông cảm thấy lạc lõng. Những bữa cơm nguội lạnh, những đêm dài thao thức, tất cả đều đẩy ông vào một khoảng trống mênh mông. Ông Hùng bắt đầu tìm kiếm một lối thoát, một thứ gì đó để lấp đầy khoảng trống vô hình ấy.
Chưa đầy tám tháng sau ngày bà Hồng mất, một tin tức gây xôn xao khắp làng. Ông Hùng, người đàn ông góa vợ chưa bao lâu, đã đưa về nhà hai cô gái trẻ từ thành phố. Dân làng tụ tập bàn tán, ánh mắt tò mò và cả sự phán xét hướng về phía căn nhà của ông. Hai cô gái này, một tên là Ngọc, tự giới thiệu là nhân viên spa, và một cô tên Trân, bảo từng học thời trang nhưng “bỏ ngang vì buồn”, hoàn toàn khác biệt với những người phụ nữ chân chất ở làng quê. Họ ăn mặc thời thượng, trang điểm lòe loẹt, và nói giọng thành phố lảnh lót, tạo nên một sự tương phản rõ rệt với sự giản dị của nơi đây.
“Họ lên chăm sóc tôi… cho đỡ buồn!” – ông Hùng nói với hàng xóm, giọng lơ lửng như mây khói, kèm theo một nụ cười đầy ẩn ý. Có lẽ, trong thâm tâm ông, đó là cách ông lý giải cho hành động của mình, để bản thân cảm thấy bớt tội lỗi hơn với người vợ đã khuất. Ông Hùng tin rằng, việc có hai cô gái trẻ trung, sôi nổi bầu bạn sẽ giúp ông thoát khỏi nỗi buồn, thoát khỏi sự cô đơn bủa vây.
Từ ngày hai cô gái về, căn nhà của ông Hùng như được thổi một luồng sinh khí mới, nhưng là một luồng sinh khí ồn ào và xa lạ. Tiếng nhạc sàn bật suốt sáng chiều, chát chúa và xa lạ với không gian yên bình của làng quê. Mùi nước hoa nồng nặc trộn lẫn với tiếng cười khanh khách của Ngọc và Trân, át đi mùi hương đồng nội và sự tĩnh lặng vốn có của ngôi nhà. Ông Hùng, vốn là một người đàn ông chất phác, giản dị, bỗng chốc như trẻ lại. Ông sắm sửa quần áo mới, những chiếc áo sơ mi màu mè, tóc vuốt keo bóng lộn, tay cầm chiếc điện thoại đời mới nhất. Ông đi đâu cũng khoe khoang, “Tôi cũng phải sống cho mình chứ!”, như một lời khẳng định với cả thế giới rằng ông đã tìm thấy hạnh phúc mới. Những buổi tiệc tùng nhỏ được tổ chức trong nhà, bạn bè của Ngọc và Trân thường xuyên lui tới, biến căn nhà thành một tụ điểm vui chơi. Ông Hùng không hề khó chịu, ngược lại, ông còn cảm thấy thích thú với không khí náo nhiệt này. Ông tin rằng đây chính là cuộc sống mà ông đáng được hưởng sau gần 40 năm sống vì người khác.
Ông Hùng chiều chuộng Ngọc và Trân hết mực. Hai cô gái liên tục đòi hỏi những món quà đắt tiền, những chuyến đi chơi xa hoa. Ban đầu, ông Hùng còn do dự, nhưng rồi sự nũng nịu và những lời mật ngọt của họ khiến ông mềm lòng. Ông rút tiền tiết kiệm, bán đi một phần đất vườn của bà Hồng để đáp ứng những yêu cầu của hai cô gái. Trong mắt ông, Ngọc và Trân như những bông hoa tươi mới, rực rỡ, mang lại sức sống cho cuộc đời ông. Ông chìm đắm trong ảo ảnh về một cuộc sống đầy niềm vui và sự tận hưởng, quên đi tất cả những lời dị nghị của hàng xóm, quên đi cả bóng hình tảo tần của người vợ đã khuất.
Ba tháng sau, mọi thứ vỡ lở, khiến ông hối hận không kịp.
Một buổi sáng, ông Hùng thức dậy trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Không có tiếng nhạc, không có tiếng cười nói, cũng chẳng có mùi nước hoa nồng nặc như mọi ngày. Ông gọi tên Ngọc và Trân, nhưng chỉ có tiếng vọng lại từ những bức tường trống rỗng. Linh tính mách bảo điều chẳng lành, ông Hùng vội vàng chạy xuống tầng dưới. Căn nhà vẫn y nguyên, chỉ có điều, cánh cửa tủ thờ của bà Hồng, nơi ông vẫn cất giữ những món đồ kỷ vật quý giá, đã mở toang. Tim ông đập thình thịch. Ông lao đến, đôi tay run rẩy lục tìm. Chiếc nhẫn cưới mà bà Hồng đã đeo suốt 40 năm, đôi bông tai ngọc bích bà nâng niu như báu vật, và cả cuốn sổ tiết kiệm mà bà đã chắt chiu từng đồng, từng hào trong suốt cuộc đời mình – tất cả đều biến mất.
Ông Hùng ngã quỵ xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nỗi đau mất vợ chưa kịp nguôi ngoai, giờ đây lại thêm nỗi đau bị lừa dối, bị lợi dụng một cách trắng trợn. Ông bàng hoàng nhận ra, hai cô gái mà ông tưởng là “thiên thần” đến xoa dịu nỗi buồn, thực chất chỉ là những kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, lợi dụng sự cô đơn và nhẹ dạ của ông để chiếm đoạt tài sản. Những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ ân cần, tất cả chỉ là màn kịch được dựng lên một cách hoàn hảo.
Ông Hùng ngồi giữa căn nhà trống hoác, nhìn những món đồ kỷ vật của bà Hồng, những đồ đạc mà bà đã từng chăm chút nay không còn nữa. Hình ảnh bà Hồng tần tảo hiện rõ mồn một trong tâm trí ông. Bà Hồng đã hy sinh cả cuộc đời mình cho gia đình, cho ông, còn ông, chỉ vì những ham muốn nhất thời, những phút yếu lòng đã để mất đi tất cả. Nỗi ân hận tột cùng gặm nhấm tâm can ông. Ông đã quá nông nổi, quá mù quáng mà quên đi giá trị của sự chân thành, của tình nghĩa vợ chồng. Ông đã đánh mất không chỉ tài sản mà còn cả lòng tin, cả sự tôn trọng của chính bản thân và của những người xung quanh.
Hàng xóm nghe tin, người thương thì thở dài ái ngại, người ác khẩu thì buông lời cay nghiệt, bảo ông đáng đời. Ông Hùng không còn dám đi đâu, không dám đối diện với ánh mắt dò xét hay những lời xì xào của dân làng. Căn nhà rộng thênh thang giờ đây trở nên lạnh lẽo và trống rỗng hơn bao giờ hết. Tiếng nhạc sàn đã tắt, mùi nước hoa đã bay, chỉ còn lại sự im lặng đến đáng sợ và nỗi hối hận gặm nhấm tâm can ông từng ngày. Ông Hùng nhìn lên bàn thờ, di ảnh bà Hồng vẫn mỉm cười hiền hậu, như đang trách móc, nhưng cũng như đang tha thứ. Ông khóc, không phải tiếng khóc của sự mất mát nhất thời, mà là tiếng khóc của sự ân hận tột cùng, vì đã không trân trọng những gì mình đang có, đã để những ham muốn nhất thời che mờ lý trí, và đã đánh mất cả những kỷ vật vô giá của người vợ tảo tần.
Ông Hùng giờ đây sống trong sự cô độc và day dứt. Ông hiểu rằng, hạnh phúc không thể mua bằng tiền, và nỗi buồn cũng không thể xoa dịu bằng những mối quan hệ hời hợt, giả tạo. Bài học này, ông đã phải trả bằng cái giá quá đắt, một cái giá mà ông sẽ phải mang theo đến cuối đời. Ông Hùng ngồi đó, trong căn nhà lạnh lẽo, hối hận về những gì đã xảy ra, về những quyết định sai lầm của mình, và về việc đã đánh mất đi tất cả những gì quý giá nhất trong cuộc đời. Ông biết rằng, cuộc sống sẽ không bao giờ trở lại như xưa, và nỗi ân hận này sẽ mãi mãi là vết sẹo trong trái tim ông