Chiếc xe bán tải màu đen bon bon rời khỏi thị trấn vào buổi trưa nắng như đổ lửa. Tài xế là một người đàn ông trạc 50, chở theo hàng hóa và một số vật dụng cũ từ chợ phiên.
Khi xe vừa lăn bánh, ông nhìn qua gương chiếu hậu, thấy một thằng bé đang đạp xe mini chạy theo, mồ hôi nhễ nhại, miệng không ngừng gọi:
“Chú ơi! Chú dừng lại! Chú ơi dừng lại cho cháu!”
Ông tưởng nó xin đi nhờ. Nghĩ mình còn nhiều việc, ông nhấn ga phóng thẳng.
Nhưng suốt cả quãng đường gần 40km, cứ mỗi lần dừng đèn đỏ hoặc ghé trạm xăng, ông lại thấy thằng bé xuất hiện, thở hổn hển, mặt đỏ gay, đạp xe bám theo.
Có lúc gần, có lúc xa, nhưng luôn luôn ở phía sau.
Đến lúc chịu không nổi, ông dừng hẳn lại giữa đường quê vắng, bước xuống hét lên:
“Mày bị làm sao đấy? Tao không chở ai đâu!”
Nhưng… không thấy thằng bé đâu cả. Đường vắng tanh. Cũng không còn tiếng bánh xe lọc cọc phía sau.
Nghĩ mình bị ảo giác do nắng gắt, ông lên xe chạy tiếp, cố gạt đi cảm giác bất an.
3 tiếng sau, ông về tới kho hàng ngoài rìa thành phố. Vừa mở cốp sau xe để lấy đồ xuống, toàn thân ông cứng đờ.
Nằm giữa đống vải cũ là… chiếc xe đạp mini đã gãy ghi-đông, móp méo, và vấy máu khô.
Kẹp giữa khung xe là một tấm ảnh học sinh ố vàng – thằng bé trong ảnh chính là đứa đã chạy theo ông cả buổi chiều.
Phía sau ảnh ghi nguệch ngoạc:
“Cháu là con của cô Mai – người bị tai nạn hôm chú chở rau về tỉnh.
Chú từng vô tình cán phải chiếc xe đạp của cháu rồi bỏ chạy.
Mẹ cháu mất…
Còn cháu… vẫn đang đạp theo để hỏi tại sao.”
Ông tài xế quỵ gối giữa sân kho. Trời đột ngột nổi gió dù không có mây.
Từ hôm đó, chiếc xe đạp mini được đặt trong nhà kho, thắp nhang mỗi chiều. Nhưng người đàn ông ấy… không bao giờ dám chạy xe qua tuyến đường cũ một lần nào nữa.
Vì ông biết — dù không thấy, nhưng sẽ luôn có đôi mắt nhỏ lặng lẽ dõi theo, từ phía sau.