Trưa hôm đó, cả làng nắng như đổ lửa. Một chiếc xe tải chở hàng gầm rú rời khỏi làng quê nghèo, trên xe là vài bao gạo, thùng phế liệu, một vài món đồ cũ gom từ các hộ dân vùng ven.
Chạy được gần 10 cây số, tài xế bực bội nhìn gương chiếu hậu:
Có một thằng bé cứ chạy theo sau. Mặt đỏ gay, chân đất, vừa chạy vừa la yếu ớt: “Chú ơi! Chú dừng lại… dừng lại cho cháu với…”
Ban đầu ông tưởng nó xin đi nhờ, mặc kệ. Nhưng cả 5 tiếng đồng hồ sau, qua ba xã, nó vẫn chạy bám theo, dù ngã vài lần, rướm máu đầu gối. Người dân bên đường cũng hét:
“Cháu nó gọi chú đấy! Chắc có chuyện gấp!”
Tài xế phát cáu, phanh xe cháy đường, nhảy xuống gắt:
“Mày theo tao cả buổi trời làm gì đấy? Tao không có rảnh đâu nha!”
Thằng bé ngã gục xuống bãi đất ven đường, vừa thở vừa run rẩy, chỉ tay ra phía sau xe. Mắt nó mở to, van vỉ:
“Chú… chú mở cửa sau xe đi… xin chú mở ra đi…”
Tài xế tức giận đi vòng ra, mở cánh cửa sau xe…
Và cứng người.
Tím tái.
Không thốt nổi một lời.
Giữa đống phế liệu – là em gái nhỏ xíu của thằng bé – đang nằm co ro trong một cái thùng xốp, mặt tím tái, tay chân bất động.
Con bé mới 3 tuổi, bị câm bẩm sinh, vô tình bò lên xe chơi khi tài xế dừng ở bãi rác gần làng. Không ai để ý. Chiếc xe đã rời đi. Không ai nghe được tiếng nó la.
Chỉ có anh nó – là người duy nhất thấy em chui vào thùng xốp – đã chạy theo suốt 5 giờ giữa trưa để cứu em mình.
Tài xế tay run bần bật, vội bế con bé xuống. Tim nó vẫn còn đập yếu ớt.
Thằng anh ngất lịm ngay sau khi thấy em mình còn sống.
Một tuần sau, câu chuyện lan rộng trên mạng. Báo chí gọi cậu bé là
“Người anh hùng 11 tuổi chân đất, chạy hơn 30km để cứu em gái khỏi chết ngạt.”
Và chiếc xe tải ấy – từ đó dán thêm dòng chữ sau đuôi:
“Luôn kiểm tra cốp xe – vì có thể ai đó nhỏ bé đang đợi được tìm thấy.”