Nửa đêm chồng cũ xông vào nhà, tôi ch-ết l-ặng rồi ngh-ẹn ng-ào trước điều anh làm…   

Tiếng mưa đêm lất phất ngoài cửa sổ, hòa cùng tiếng gió rít nhẹ, tạo nên một bản nhạc buồn man mác. Tôi, Linh, 30 tuổi, nằm co ro trên giường, cảm nhận từng đợt ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Chiếc nhiệt kế đặt trên tủ đầu giường chỉ 39 độ C, nhưng cái lạnh trong lòng tôi thì còn buốt giá hơn nhiều. Con gái tôi, Mai Anh, mới lên năm tuổi, đang say ngủ bên cạnh, gương mặt bé thơ thanh thoát trong ánh đèn ngủ mờ ảo. Tôi khẽ vuốt mái tóc mềm mại của con, lòng dâng lên một cảm giác bất lực đến tột cùng.Tôi và Tùng, chồng cũ của tôi, từng là một cặp đôi đẹp, được bao người ngưỡng mộ. Chúng tôi yêu nhau từ những ngày còn ngồi trên ghế giảng đường đại học, trải qua bao khó khăn, thử thách của tuổi trẻ. Tình yêu của chúng tôi giản dị nhưng chân thành, đầy ắp những ước mơ và hoài bão về một tổ ấm nhỏ.

Sau khi ra trường, chúng tôi cùng nhau làm việc, tích góp từng chút một để xây dựng ngôi nhà mơ ước, và rồi, Mai Anh ra đời, như một thiên thần nhỏ mang đến sự trọn vẹn cho hạnh phúc của chúng tôi.Tưởng chừng cuộc đời đã mỉm cười, chúng tôi sẽ mãi bên nhau, cùng nhau già đi. Nhưng hôn nhân, khác xa với tình yêu thời sinh viên lãng mạn, lại là một thử thách nghiệt ngã. Những mâu thuẫn nhỏ nhặt dần tích tụ, những lời nói vô tình, những sự im lặng kéo dài, thiếu đi sự thấu hiểu và nhường nhịn. Chúng tôi bận rộn với công việc, với việc chăm sóc con cái, và dường như đã quên mất cách lắng nghe nhau, cách chia sẻ những gánh nặng thầm kín trong lòng.Tùng là người đàn ông tốt, anh ấy yêu thương tôi và Mai Anh. Nhưng anh ấy cũng có cái tôi lớn, và tôi cũng vậy. Chúng tôi đều muốn đối phương hiểu mình, nhưng lại ít khi chủ động bày tỏ. Cứ thế, những khoảng trống cứ lớn dần, cho đến khi không thể hàn gắn được nữa.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi tan vỡ trong lặng lẽ. Không có những trận cãi vã ồn ào, không có những giọt nước mắt oán trách. Chỉ là một cuộc nói chuyện bình tĩnh, và một quyết định đau lòng. Chúng tôi ly hôn, nhẹ nhàng đến mức đôi khi tôi tự hỏi, liệu có phải chúng tôi đã quá chai sạn với cảm xúc, hay nỗi đau đã quá lớn để có thể bộc lộ ra ngoài?Tôi giành quyền nuôi con, và Tùng chấp nhận. Anh ấy chỉ dặn tôi một câu duy nhất: “Nếu em mệt, cứ gọi anh.” Lời nói ấy, vào thời điểm đó, tôi nghĩ đó chỉ là một câu nói xã giao, một cách để anh ấy thể hiện trách nhiệm. Tôi gật đầu, nhưng trong lòng, tôi đã tự hứa với lòng mình sẽ không bao giờ liên hệ với anh ấy, dù có khó khăn đến mấy. Vì tự ái, và vì sợ bản thân yếu lòng. Tôi muốn chứng minh rằng tôi có thể làm được tất cả, một mình. Gánh Nặng Một Mình và Giọt Nước Mắt Bất Lực

Sau ly hôn, cuộc sống của tôi như một vòng xoáy không ngừng nghỉ. Vừa đi làm, vừa chăm sóc Mai Anh, vừa lo toan mọi thứ trong nhà. Tôi tự nhủ mình phải mạnh mẽ, phải cố gắng vì con. Mai Anh là tất cả của tôi. Tôi muốn con bé có một cuộc sống đầy đủ, không thiếu thốn tình cảm của cha hay mẹ.Nhiều đêm, sau khi Mai Anh đã ngủ say, tôi ngồi lặng lẽ trong bóng tối, cảm thấy kiệt sức. Căn nhà rộng lớn bỗng trở nên trống trải, lạnh lẽo. Tôi nhớ lại những ngày có Tùng bên cạnh, những lúc anh ấy chia sẻ việc nhà, những lúc anh ấy ôm tôi vào lòng sau một ngày làm việc mệt mỏi. Đã có lúc, tôi định cầm điện thoại lên, gọi cho Tùng, kể cho anh ấy nghe về sự mệt mỏi của tôi. Nhưng rồi, lòng tự ái lại trỗi dậy, tôi lại đặt điện thoại xuống. Tôi không muốn anh ấy nghĩ tôi yếu đuối, không muốn anh ấy nghĩ tôi không thể sống thiếu anh ấy.Tôi cứ thế gồng mình lên, gánh vác mọi thứ. Tôi ít khi than vãn với bạn bè, cũng không tâm sự với bố mẹ. Tôi muốn mọi người thấy tôi vẫn ổn, tôi vẫn mạnh mẽ như ngày nào. Nhưng sâu thẳm trong lòng, tôi biết, mình đang dần cạn kiệt năng lượng.Bất Ngờ Từ Cuộc Gọi Nửa ĐêmMột hôm giữa mùa hè, thời tiết oi bức đến khó chịu. Tôi bị cảm nặng. Cả người tôi nóng ran, đầu đau như búa bổ, và những cơn ho không ngừng. Tôi cố gắng gượng dậy để chăm sóc Mai Anh, nhưng cơ thể tôi dường như không còn sức lực nữa. Mai Anh thấy tôi mệt mỏi, con bé cứ ngồi bên cạnh, vuốt trán tôi, đôi mắt ngây thơ đầy lo lắng.“Mẹ ơi, mẹ có sao không? Mẹ nằm xuống đi, con thương mẹ,” Mai Anh nói, giọng con bé non nớt.Tôi mỉm cười yếu ớt. “Mẹ không sao đâu con. Con cứ đi chơi đi, mẹ nghỉ một lát là khỏe mà.”Mai Anh nhìn tôi một lúc, rồi con bé lặng lẽ đi vào phòng ngủ của tôi. Tôi cứ nghĩ con bé đi chơi đồ chơi, nhưng không. Con bé lén lấy điện thoại của tôi, mở khóa màn hình bằng dấu vân tay của tôi (tôi vẫn thường cho con bé xem ảnh trên điện thoại), và tìm số của bố nó. Tùng và tôi vẫn giữ liên lạc để hỏi thăm con, nên số điện thoại của anh ấy vẫn còn trong danh bạ.

Mai Anh bấm số của Tùng, rồi gửi một tin nhắn ngắn gọn, vụng về nhưng đầy chân thành: “Bố ơi, mẹ ốm lắm, bố đến được không?”Tôi không hề hay biết chuyện đó. Tôi nằm thiếp đi trong cơn sốt, toàn thân nóng ran.Đêm hôm đó, gần 11 giờ, khi cơn sốt đang hành hạ tôi dữ dội nhất, và Mai Anh đang ngủ say, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa. Tôi cố gắng gượng dậy, đầu óc quay cuồng. Tôi nhìn qua mắt thần, và sững sờ. Đứng trước cửa là Tùng. Anh ấy tay xách một túi lớn, bên trong có thuốc, cháo, và cả một chiếc nhiệt kế.Tôi mở cửa, nhìn anh ấy, lòng tôi vừa ngỡ ngàng, vừa lúng túng. Tôi không thể tin vào mắt mình. Anh ấy đến thật sao? Mai Anh đã gọi cho anh ấy ư?“Anh… anh đến làm gì vậy?” tôi hỏi, giọng tôi khản đặc.Tùng bước vào nhà, gương mặt anh ấy đầy vẻ lo lắng. “Mai Anh gọi cho anh. Con bé bảo em ốm nặng. Em sốt cao thế này mà không gọi cho anh?”Tôi im lặng. Tôi không biết phải nói gì. Lòng tự ái của tôi lại trỗi dậy. Tôi không muốn anh ấy thấy tôi yếu đuối.Tùng đặt túi đồ xuống, rồi chạm vào trán tôi. “Nóng quá. Để anh đo nhiệt độ cho em.”Anh ấy lấy nhiệt kế ra, đo nhiệt độ cho tôi. 39.5 độ C. Tùng nhíu mày. “Cao thế này mà em vẫn cố chấp. Em nghĩ mình có thể gồng cả đời sao?” Anh ấy trách nhẹ, nhưng ánh mắt anh ấy đầy sự quan tâm.Lần đầu tiên sau ly hôn, căn nhà ấm lên bởi sự hiện diện của người từng là chồng. Anh ấy pha thuốc cho tôi, đút từng thìa cháo loãng. Anh ấy không nói nhiều, chỉ lặng lẽ chăm sóc tôi một cách tỉ mỉ. Anh ấy kiểm tra nhiệt độ của tôi thường xuyên, và mỗi khi tôi ho, anh ấy lại vỗ nhẹ lưng tôi.Tôi nằm trên giường, nhìn Tùng chăm sóc mình. Tôi thấy một cảm giác bình yên lạ lùng. Anh ấy vẫn vậy, vẫn chu đáo, vẫn ân cần. Những cảm xúc đã bị chôn vùi bấy lâu nay bỗng chốc trỗi dậy. Tôi nhớ lại những ngày chúng tôi còn bên nhau, những lúc tôi ốm, anh ấy cũng chăm sóc tôi như thế này. Nước mắt tôi khẽ lăn dài trên má.

Giọt Nước Mắt Xúc Động và Lời Ngỏ Lời Từ Tình Yêu Vẫn CònSáng hôm sau, tôi đã hạ sốt. Cơ thể tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Tôi thức dậy, thấy Tùng đang ngồi bên giường Mai Anh, kể chuyện cho con bé nghe. Tiếng cười khúc khích của Mai Anh vang lên, làm ấm cả căn phòng.Mai Anh thấy tôi tỉnh dậy, con bé chạy đến ôm lấy tôi. “Mẹ ơi, mẹ đỡ rồi hả? Bố đến rồi nè!”Tùng nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự nhẹ nhõm. Mai Anh quay sang ôm lấy bố, hồn nhiên nói: “Con biết bố sẽ đến mà!”Lời nói hồn nhiên của Mai Anh như một nhát dao ngọt ngào đâm vào tim tôi. Tôi không giấu nổi giọt nước mắt xúc động. Con bé đã tin tưởng bố nó, tin rằng bố sẽ luôn ở bên mẹ con tôi, dù chúng tôi không còn là một gia đình nữa. Tình yêu của con bé dành cho bố nó, sự tin tưởng ngây thơ ấy, đã khiến Tùng trở lại. Và cũng khiến tôi nhận ra, tình yêu của Tùng dành cho mẹ con tôi vẫn chưa bao giờ tắt.

Tùng ở lại nhà tôi thêm vài ngày, cho đến khi tôi hoàn toàn khỏe lại. Anh ấy vẫn chăm sóc Mai Anh, đưa đón con bé đi học, chơi với con bé. Nhìn cảnh hai bố con quấn quýt bên nhau, lòng tôi lại dâng lên một cảm giác tiếc nuối. Giá như, giá như chúng tôi đã không buông tay nhau.Vài ngày sau, khi tôi đã khỏe lại, và Mai Anh đã đi học, Tùng ngồi đối diện với tôi. Anh ấy nhìn tôi, ánh mắt anh ấy đầy sự chân thành và một chút lo lắng.“Linh à…” Tùng bắt đầu, giọng anh ấy hơi ngập ngừng. “Anh biết, anh đã từng có lỗi. Chúng ta đã từng có lỗi. Nhưng… cho anh cơ hội quay lại làm chồng em, làm bố của con như trước kia?”Tim tôi đập loạn xạ. Tôi nhìn Tùng, nhìn vào đôi mắt anh ấy, nơi tôi thấy hình ảnh của mình, và cả hình ảnh của Mai Anh. Lời ngỏ của anh ấy không phải là một sự ép buộc, mà là một lời thỉnh cầu chân thành. Tôi im lặng – không còn vì tổn thương, mà vì trái tim đang mềm lại.Tôi nhớ lại những ngày tháng một mình gồng gánh, những đêm dài cô đơn, những lúc tôi khao khát có một bờ vai để tựa vào. Tôi cũng nhớ lại những kỷ niệm đẹp đẽ của chúng tôi, những lúc chúng tôi cùng nhau vượt qua khó khăn, cùng nhau xây dựng tổ ấm.

Đã tạo hình ảnh

Tình yêu của chúng tôi, có lẽ, chưa bao giờ tắt. Nó chỉ bị vùi lấp dưới lớp bụi thời gian, dưới những hiểu lầm, dưới những cái tôi quá lớn.Tôi hít một hơi thật sâu. “Tùng à… Chúng ta… chúng ta hãy cho nhau một cơ hội nữa.”Tùng mỉm cười. Nụ cười ấy rạng rỡ, và ánh mắt anh ấy ánh lên niềm hạnh phúc. Anh ấy nắm lấy tay tôi, nắm thật chặt. Bàn tay anh ấy vẫn ấm áp như ngày nào.Khởi Đầu Mới Từ Nơi Đã Dang DởChúng tôi quyết định cho nhau một cơ hội. Không phải để bắt đầu lại từ đầu, mà để tiếp tục từ nơi đã dang dở. Bằng sự trưởng thành, bằng sự bao dung, và bằng tình yêu vẫn chưa bao giờ tắt.Chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, cởi mở hơn. Chúng tôi học cách lắng nghe nhau, học cách thấu hiểu những nỗi lòng thầm kín của đối phương. Chúng tôi học cách nhường nhịn, học cách tha thứ.Mai Anh là người vui mừng nhất. Con bé không cần biết bố mẹ tái hợp như thế nào, con bé chỉ biết rằng bố đã về nhà, và gia đình con bé lại được trọn vẹn. Tiếng cười của Mai Anh lại vang lên khắp căn nhà, làm ấm áp mọi ngóc ngách.

Chúng tôi không tổ chức đám cưới lại, mà chỉ có một bữa cơm ấm cúng với gia đình hai bên. Ai cũng mừng cho chúng tôi, mừng cho Mai Anh.Cuộc sống của chúng tôi không hoàn hảo. Vẫn có những lúc chúng tôi bất đồng, vẫn có những lúc chúng tôi mệt mỏi. Nhưng giờ đây, chúng tôi đã biết cách đối mặt với những khó khăn đó cùng nhau. Chúng tôi biết, chúng tôi không còn cô đơn nữa.Tùng vẫn là người đàn ông chu đáo, ân cần như ngày nào. Anh ấy chia sẻ mọi việc với tôi, từ việc nhà đến việc chăm sóc con. Anh ấy luôn ở bên tôi, động viên tôi, lắng nghe tôi. Và tôi cũng vậy, tôi cố gắng trở thành một người vợ, người mẹ tốt hơn.Tôi nhìn Tùng, nhìn Mai Anh, lòng tôi tràn ngập sự biết ơn. Tôi biết, tôi đã có một cơ hội thứ hai, một cơ hội để hàn gắn những vết thương, để xây dựng lại hạnh phúc. Và tôi sẽ trân trọng cơ hội này, trân trọng tình yêu thương mà Tùng và Mai Anh đã dành cho tôi.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi không bắt đầu lại từ đầu. Nó tiếp tục từ nơi đã dang dở, với những bài học đã học được, với những vết sẹo đã lành. Nó là minh chứng cho thấy, tình yêu không bao giờ tắt hẳn, chỉ là đôi khi nó ngủ quên, chờ đợi một khoảnh khắc để thức tỉnh và bùng cháy trở lại. Và khi con người biết trân trọng nhau, biết yêu thương nhau một cách chân thành, thì mọi vết nứt đều có thể được hàn gắn, mọi đổ vỡ đều có thể được xây dựng lại.

ctv

Related Posts

Mẹ già bán hết đất hương hỏa để trả nợ cho con trai, đúng 3 tháng sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi thẳng ra đường nhưng chúng nào có ngờ bà đã đi gặp công an từ 1 tuần trước đó và tính toán đâu ra đấy…

Mẹ già bán hết đất hương hỏa để trả nợ cho con trai, đúng 3 tháng sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi…

Ngỡ l-ừa được bà cụ lú lẫn ký tên chuyển nhượng hết tài sản, vợ chồng con trai đắc thắng đuổi mẹ già đi – nhưng chỉ đúng 48 tiếng sau, bà trở về cùng với 1 thùng nước mắm khắm và tuyên bố…

Ngỡ l-ừa được bà cụ lú lẫn ký tên chuyển nhượng hết tài sản, vợ chồng con trai đắc thắng đuổi mẹ già đi – nhưng chỉ…

Ông nội chăm cháu g;ái 10 t;uổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ lạ khi sang chơi…

Ông nội chăm cháu g;ái 10 t;uổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều kỳ lạ khi sang chơi…Ở cuối con hẻm nhỏ, có một…

2 vợ chồng tiết kiệm dồn hết tiền xây nhà cho bố mẹ chồng, tiết kiệm 10 năm mới được 1 tỷ, ngày làm xong bà chỉ tay vào mặt tôi cấ-m sang ở chung, tôi chạy xuống thùng gạo dúi đúng 1 thứ vào, sáng hôm sau ngồi nhà vỗ đùi đen đét chỉ vì…

2 vợ chồng tiết kiệm dồn hết tiền xây nhà cho bố mẹ chồng, tiết kiệm 10 năm mới được 1 tỷ, ngày làm xong bà chỉ…

Vợ m//ất 49 ngày chồng chợt nhận được cuộc gọi từ bệ/nh việ/n yê/u cầ/u đến đón con mới sinh, đến nơi anh ng/ã qu/ỵ khi thấy…

Vợ m//ất 49 ngày chồng chợt nhận được cuộc gọi từ bệ/nh việ/n yê/u cầ/u đến đón con mới sinh, đến nơi anh ng/ã qu/ỵ khi thấy……

Lúc hấ/p hối gần đất xa trời vợ mới nói có cả 5 tỷ đồng, tôi mở cờ trong bụng lao như bay về nhà lục sổ tiết kiệm nhưng nào ngờ vừa mới mở tủ ra, ào xuống người tôi chính là thứ vừa hô-i vừa ta-nh, hóa ra…

Lúc hấ/p hối gần đất xa trời vợ mới nói có cả 5 tỷ đồng, tôi mở cờ trong bụng lao như bay về nhà lục sổ…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *