Năm ấy, trong một chuyến hành hương về vùng núi Yên Tử, bà Hương – một người phụ nữ sống đơn độc suốt 15 năm – bất chợt bị cuốn hút bởi một hình ảnh khiến tim bà chấn động: một cậu bé đầu trọc mặc áo nâu sòng, đang quét sân chùa với dáng vẻ ngoan ngoãn, trầm lặng. Cái cách cậu nắm cây chổi, cái dáng đi nghiêng nghiêng, đôi mắt buồn sâu thẳm – tất cả như chạm vào nơi sâu kín nhất trong lòng bà.
Bà lặng người. Trái tim như ngừng đập. Cậu bé giống hệt đứa con trai duy nhất của bà – Tuấn – người đã mất tích khi mới lên ba trong một vụ tai nạn ở khu chợ đông người cách đây 15 năm.
Không kìm được xúc động, bà bước tới gần. “Con ơi… con tên gì vậy?” – bà hỏi, đôi mắt ngấn lệ.
Cậu bé hơi lùi lại, lễ phép cúi đầu: “Dạ, con tên Minh Tâm. Con ở chùa từ nhỏ.”
Bà Hương tìm gặp sư thầy trụ trì, kể lại câu chuyện về đứa con thất lạc, đưa cả tấm ảnh cũ đã ố vàng ra đối chiếu. Vị sư thầy già sau một hồi trầm ngâm mới thở dài, mắt ánh lên sự cảm thông pha chút trăn trở.
“Minh Tâm được người ta để lại trước cổng chùa vào một đêm mưa lớn cách đây hơn 10 năm. Khi ấy, thằng bé còn quấn tã, không có giấy tờ, chỉ có một chiếc vòng tay nhỏ khắc hai chữ ‘Tuấn H’. Chúng tôi đặt tên nó là Minh Tâm, nuôi dạy như một đứa con của cửa Phật.”
Bà Hương run rẩy lôi ra từ ngực áo một mảnh vải gấm nhỏ – chiếc vòng tay y hệt được bà giữ suốt 15 năm như một niềm hy vọng mong manh.
Khi đưa ra xét nghiệm ADN sau đó, kết quả không ngoài linh cảm của người mẹ: Minh Tâm chính là Tuấn – đứa con tưởng như đã vĩnh viễn mất đi.
Sự việc chấn động khiến cả ngôi chùa xôn xao. Cậu bé đứng giữa hai con đường: quay về làm con trần thế hay tiếp tục tu hành trong chốn thiền môn. Nhưng chính Minh Tâm – bằng sự chín chắn lạ thường – đã quyết định ở lại tu tập đến khi trưởng thành, rồi mới tính đến việc đoàn tụ lâu dài.
Bà Hương, nước mắt lưng tròng, không ép con, chỉ khẽ cúi đầu trước tượng Phật. “Con chọn nơi con thuộc về, mẹ chỉ cần biết con còn sống… là đủ rồi.”