Cô giáo trẻ ngày ngày cho ông lão ăn x-in cơm, cho đến khi chiếc lược rơi xuống, một câu nói khiến cô ch-ết l-ặng nhận ra…

Ánh nắng sớm len lỏi qua tán cây bàng cổ thụ, nhảy nhót trên sân trường lát gạch đỏ. Tiếng trống trường vang lên giòn giã, báo hiệu một ngày học mới. Cô giáo Thảo, với tà áo dài xanh dịu dàng, đứng trước cổng trường tiểu học, mỉm cười đón những đứa trẻ ríu rít. Mỗi ngày, trước khi vào lớp, cô đều lặng lẽ đặt một suất cơm hộp trước cổng trường, ngay ngắn bên cạnh gốc cây phượng già. Suất cơm ấy không dành cho ai khác ngoài ông lão ăn xin vẫn ngồi đó mỗi sáng.Ông lão gầy gò, mái tóc bạc phơ rối bời, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía xa xăm. An đặt cơm, ông chỉ khẽ gật đầu, không nói một lời. Suốt ba năm nay, từ khi An về dạy ở ngôi trường này, ông lão vẫn luôn ở đó, bất kể nắng mưa. Không hiểu sao, mỗi lần nhìn ông, An lại cảm thấy một sự quen thuộc đến lạ, một nỗi buồn man mác dâng lên trong lòng. Cha An mất từ khi cô còn rất nhỏ. Một trận lũ lớn ập về, cuốn trôi tất cả, bao gồm cả cha cô khi ông đi mò cua trong dòng nước xiết. Kể từ đó, hình ảnh cha chỉ còn là một bức ảnh ố vàng và những mảnh ký ức vụn vặt, mờ nhạt trong tâm trí cô.

Đã tạo hình ảnh

Một buổi sáng, khi An vội vàng bước vào trường, chiếc lược gỗ cũ sờn trong túi áo cô bất ngờ rơi xuống. Tiếng “cạch” khô khan vang lên trên nền gạch. An cúi xuống nhặt, nhưng đã có một bàn tay gầy guộc hơn vươn tới trước. Đó là bàn tay của ông lão ăn xin. Ông lão nhặt chiếc lược lên, và khi đôi mắt ông chạm vào nó, An thấy ông sững người. Ánh mắt đờ đẫn thường ngày của ông bỗng trở nên sáng lên, rồi lại vụt tắt, thay vào đó là một vẻ đau đớn, hoang mang tột độ. Ông siết chặt chiếc lược trong tay, run rẩy.”Chiếc lược này… chiếc lược này…” Ông lão lẩm bẩm, giọng khản đặc, như thể đang cố gắng gợi lại một điều gì đó đã bị chôn vùi quá lâu.An ngạc nhiên. Chưa bao giờ cô thấy ông lão phản ứng mạnh mẽ đến vậy. “Chiếc lược này là của con ạ, ông giữ nó cẩn thận từ nhỏ đến giờ.” An nhẹ nhàng nói, cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng. Ông lão không nghe An nói. Ông đưa chiếc lược lên ngắm nghía, bàn tay run rẩy vuốt ve từng đường vân gỗ. Rồi ông bật khóc. Những tiếng nức nở khô khốc, nghèn nghẹt thoát ra từ lồng ngực gầy guộc của ông. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, lẫn vào những vết bẩn. Ông khóc như một đứa trẻ, khóc cho một nỗi đau đã bị kìm nén quá lâu.An đứng lặng. Lần đầu tiên cô thấy ông lão khóc. Nỗi quen thuộc trong lòng cô bỗng chốc lớn dần, hóa thành một sự thôi thúc không thể lý giải. Cô quỳ xuống bên cạnh ông lão, nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông.”Ông ơi, ông sao vậy? Chiếc lược này… có gì đặc biệt với ông sao?” An khẽ hỏi, giọng cô cũng nghẹn lại.Ông lão ngước nhìn An, đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt vẫn tuôn rơi. Ông nói, giọng đứt quãng, từng câu từng chữ như được bới từ một miền ký ức xa xăm, đổ nát: “Chiếc lược này… giống hệt… chiếc lược con gái tôi tặng tôi… Ngày đó… con bé nói… cha đi đâu cũng nhớ mang theo… để chải tóc cho con bé khi cha về…”An chết lặng. Con gái? Chiếc lược? Nước mắt cô cũng bắt đầu lăn dài. Cô đưa tay lên chiếc lược, vuốt ve những đường vân gỗ. Chiếc lược này, cô nhớ rất rõ, nó là quà sinh nhật của cha tặng cô khi cô còn bé xíu. Cha cô đã tự tay làm nó từ một cành cây nhỏ, tỉ mẩn mài dũa từng chút một. Ông nói: “Con gái của cha lớn lên phải thật xinh đẹp, và chiếc lược này sẽ luôn ở bên con.””Ông ơi… Cha con cũng từng tặng con một chiếc lược y hệt như thế này…” An thì thầm, giọng cô run rẩy.Ông lão như không nghe thấy. Ông vẫn chìm đắm trong thế giới ký ức của mình. “Ngày đó… mưa lớn lắm… nước dâng cao… tôi đi mò cua… rồi… rồi không nhớ gì nữa…” Ông lão tiếp tục lẩm bẩm, những mảnh ký ức vụn vỡ như những tia chớp lóe lên trong đầu ông, rồi lại vụt tắt. “Sóng cuốn… tối đen như mực… rồi tỉnh dậy… không nhớ mình là ai… lạc lõng…”An run rẩy nắm chặt tay ông lão. Nỗi quen thuộc bỗng trở thành một sự thật kinh hoàng. Cha cô… Dòng nước cuốn trôi… Mất tích… Mất trí nhớ… Tất cả những mảnh ghép bỗng nhiên khớp vào nhau một cách kỳ lạ, tạo thành một bức tranh mà cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.”Ông ơi… Ông tên gì ạ? Quê ông ở đâu?” An hỏi dồn dập, giọng cô nấc nghẹn.Ông lão lắc đầu. “Không nhớ… Tôi chỉ nhớ… có một cô bé… rất yêu thương tôi… con bé có mái tóc dài… và thích cài hoa dại…”An cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Cô nhớ mái tóc dài của mình ngày bé, cô nhớ những bông hoa dại mà cô thường cài lên tóc, và cô nhớ ánh mắt trìu mến của cha mỗi khi ông nhìn cô.Buổi học ngày hôm đó trôi qua trong vô thức. Tâm trí An hoàn toàn bị chiếm giữ bởi những lời nói của ông lão. Cô không thể tập trung, không thể giảng bài. Hình ảnh chiếc lược, những lời nói mơ hồ của ông lão, và ký ức về người cha đã mất cứ xoáy sâu vào tâm trí cô.Tan học, An vội vã đưa ông lão về nhà. Mẹ An ngạc nhiên khi thấy con gái dẫn một người ăn xin về. An kể lại toàn bộ câu chuyện, giọng cô run rẩy, đầy hy vọng và cả nỗi sợ hãi. Mẹ An cũng chết lặng. Bà nhìn chiếc lược trong tay An, rồi nhìn ông lão ăn xin với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng cũng chất chứa một tia hy vọng mong manh.”Không thể nào… Ông ấy mất tích lâu rồi… Sao có thể là…” Mẹ An thì thầm, bà không dám tin vào điều mình đang nghĩ.”Mẹ ơi, con cảm thấy rất lạ. Con phải đi xét nghiệm ADN.” An kiên quyết. Cô biết, đây là cách duy nhất để xác định sự thật.Mẹ An gật đầu, đôi mắt bà đỏ hoe. Bà đã sống trong nỗi đau mất chồng suốt mấy chục năm nay. Dù hy vọng mong manh đến đâu, bà cũng muốn thử.Những ngày chờ đợi kết quả xét nghiệm ADN là những ngày dài nhất trong cuộc đời An. Mỗi giây, mỗi phút trôi qua đều như một thế kỷ. An không thể ngủ, không thể ăn. Cô cứ nhìn ông lão, người đang ngồi lặng lẽ trong góc nhà, đôi mắt vẫn đờ đẫn, thỉnh thoảng lại khẽ lẩm bẩm những điều vô nghĩa. Cô cố gắng trò chuyện với ông, kể cho ông nghe về cuộc đời mình, về những gì đã xảy ra sau khi ông mất tích. Cô kể về ngôi trường cô đang dạy, về những đứa trẻ đáng yêu, về những ước mơ của mình.”Cha ơi, con đã trở thành cô giáo rồi. Con đã thực hiện được ước mơ của cha ngày xưa đó.” An nói, giọng cô nghẹn lại.Ông lão nhìn An, đôi mắt ông chợt long lanh, như có một tia sáng lóe lên. Ông đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của An. “Cô giáo… cô giáo…” Ông khẽ lẩm bẩm, một nụ cười yếu ớt nở trên môi.Dù không thể hiểu hết những gì An nói, nhưng An cảm nhận được, đâu đó trong tiềm thức của ông, có một sợi dây liên kết vô hình đang dần được nối lại.Cuối cùng, ngày nhận kết quả cũng đến. An cầm phong bì trên tay, tim cô đập như trống bỏi. Bàn tay cô run rẩy bóc phong bì, đôi mắt cô lướt qua từng dòng chữ.”Kết quả xét nghiệm ADN cho thấy tỷ lệ trùng khớp lên đến 99.99%… mối quan hệ cha – con ruột.”An chết lặng. Dòng chữ ấy như một tiếng sét đánh ngang tai, vừa đau đớn vừa hạnh phúc đến tột cùng. Cô không thể kìm được những giọt nước mắt. Cô bật khóc nức nở, ôm chặt lấy tờ kết quả xét nghiệm, như thể nó là báu vật quý giá nhất trên đời.”Mẹ ơi… Mẹ ơi! Cha… Cha thật rồi!” An thét lên trong nước mắt, chạy đến ôm chầm lấy mẹ.Mẹ An cũng bật khóc, nước mắt bà lăn dài trên má. Bà nhìn ông lão đang ngồi lặng lẽ, đôi mắt bà tràn ngập yêu thương và nỗi xót xa. “Ông… Ông về rồi…”Từ ngày đó, cuộc sống của gia đình An hoàn toàn thay đổi. An và mẹ dốc hết sức chăm sóc cha. An không ngừng kể cho cha nghe về những kỷ niệm cũ, về những người thân quen. Cô mang những bức ảnh cũ ra, chỉ cho cha xem từng gương mặt, từng địa điểm.”Cha ơi, đây là nhà mình đó. Cha có nhớ không? Ngày xưa cha hay ngồi đây đọc sách cho con nghe.” An chỉ vào góc nhà quen thuộc.Cha An nhìn theo, ánh mắt ông không còn đờ đẫn như trước. Ông khẽ gật đầu, môi mấp máy: “Nhà… sách…”Dù cha An vẫn chưa thể hoàn toàn phục hồi trí nhớ, nhưng những ký ức rời rạc đang dần quay trở lại. Ông đã có thể nhận ra An và mẹ, có thể gọi tên họ, dù giọng còn ngập ngừng. Đôi khi, ông lại lẩm bẩm những câu chuyện cũ, những bài hát ru mà ông từng hát cho An nghe ngày bé. An biết, hành trình để cha trở lại như xưa sẽ còn rất dài, nhưng cô không nản lòng. Cô sẽ ở bên ông, sẽ dùng tình yêu thương và sự kiên nhẫn để giúp ông tìm lại những ký ức đã mất.Buổi chiều hôm ấy, An lại đưa cha ra biển. Ông ngồi trên bãi cát, đôi mắt nhìn về phía chân trời, nơi những con sóng bạc đầu vẫn vỗ rì rào. An ngồi cạnh ông, nắm lấy bàn tay gầy guộc của cha. Chiếc vòng vỏ sò vẫn nằm yên trên cổ tay ông, như một lời nhắc nhở về một phép màu, một sự đoàn tụ kỳ diệu.”Cha ơi, con yêu cha nhiều lắm.” An thì thầm, tựa đầu vào vai cha.Ông lão khẽ quay sang, đôi mắt ông ngập tràn yêu thương. Ông đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của An. “Con gái… của cha…” Ông khẽ nói, giọng nói tuy yếu ớt nhưng lại chứa đựng một sức mạnh phi thường.An nhìn ra biển, nơi hoàng hôn đang buông xuống, nhuộm tím cả một vùng trời. Biển vẫn mênh mông, dữ dằn, nhưng giờ đây, nó không còn là nỗi sợ hãi trong lòng An nữa. Nó là nơi đã mang cha cô đi, nhưng cũng chính là nơi đã trả cha về. Và An biết, dù cuộc đời có sóng gió đến đâu, thì tình yêu thương gia đình sẽ luôn là bến bờ bình yên, là ngọn hải đăng dẫn lối cho những trái tim lạc lối trở về.

ctv

Related Posts

Chị L sống cùng hai đứa con ở một căn nhà nhỏ ven chân núi, nơi đất đai nghèo nà//n nhưng tình người vẫn còn ấm

Chị L sống cùng hai đứa con ở một căn nhà nhỏ ven chân núi, nơi đất đai nghèo nàn nhưng tình người vẫn còn ấm. Chị…

Mưa dầ//m dề suốt ba ngày ba đêm. Cả thôn Vạn ngập chìm trong nước “bố ơi bố mất rồi con biết làm sao”

Bố ơi, sao lại khổ thế này…” Mưa dầm dề suốt ba ngày ba đêm. Cả thôn Vạn ngập chìm trong nước. Lũ lên nhanh như quét…

“Rồi bọn nó cũng chống lầy hết ở đó mà nuôi nổi ông…”

Vợ mất khi cô con út mới chỉ tròn 6 tháng tuổi. Hôm ấy, trời đổ mưa lớn, căn phòng bệnh viện lạnh buốt hơn bình thường….

Có 6 cô con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng bố tôi vẫn đau đáu chuyện “không có thằng chống gậy”. Ông làm 1 việc khiến cả nhà náo loạn còn hàng xóm xôn xao bàn tán…

Có 6 cô con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng bố tôi vẫn đau đáu chuyện “không có thằng chống gậy”. Ông làm 1 việc khiến cả…

“Táo” quân đời thực, một vợ sống cùng 2 chồng: Tuyên bố chuyện “chă:n g//ối” gây chấn động “2 ch/ày g/iã 1 cối” vẫn hạnh phúc vô cùng

Chuyện một vợ – 2 chồng hay một vợ – 3 chồng không còn xa lạ đối với người dân ở các tỉnh miền Tây. Vì nơi đây khá…

Phim nhhh:ợ:n người già //ngày càng được ưa chuộng tại Nh/ật lý do khiến bao người bật ngửa ngỡ ngàng!

Trong trang phục khỏe khoắn, thiếu nữ tự tin thả dáng trước ống kính. Làn da nâu gợi cảm, thân hình chuẩn cùng gương mặt hút hồn…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *