Chúng tôi đã sống bên nhau suốt 20 năm, cùng nhau vượt qua bao khó khăn và sóng gió. Căn nhà nhỏ của tôi giờ đây trở nên trống trải và lạnh lẽ;;o hơn bao giờ hết. Đúng ngày 49 của vợ, tôi lau dọn bàn thờ thì t::á:i mặt thấy bát hương bốc ch/áy ng;ùn ng;ụt. Nghi có đ:iềm, tôi nhìn kĩ thì ở dưới là một tờ giấy nhỏ, đọc từng dòng mà tôi run rẩy biết sự thật về người vợ quá cố….
Tôi tên là Thành. Năm nay đã 42 tuổi. Suốt 15 năm qua, tôi và vợ – bà Lệ – sống lặng lẽ trong căn nhà cấp bốn ven huyện lỵ. Không con cái, không họ hàng thân thích, chúng tôi chỉ có nhau giữa cuộc đời gập ghềnh.
Những năm đầu đầy khó khăn, tôi thấtnghiệp nhiều năm liền, rồi bệnh tật dồndập. Chính bà là người bươn chải từng đồng, nuôi tôi qua cơn b;;ạo b;;ệnh. Người đời bảo bà chịu thương chịu khó, tôi thì luôn biết mình mắc n;;ợ ân tình.
Vậy mà cách đây đúng 49 ngày, bà ra đi vì cơn độtquỵ giữa đêm lạnh. Tôi ôm thân thể bà lúc còn ấm áp, gào đến rá;;ch cổ họng nhưng vô ích. Từ đó đến nay, căn nhà như rơi vào một cõi âm u. Không tiếng cười, không tiếng gọi thân quen, chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng tôi lầm rầm khấn vái.
Hôm đó là ngày thứ 49 – ngày quan trọng trong tín ngưỡng dân gian. Tôi bày lễ cúng đơn sơ: một đĩa xôi trắng, quả chuối chín, ly trà nóng và nén hương thơm. Khi tôi vừa khom người lau dọn bụi trên bát hương, bất ngờ lửa bùng lên dữ dội. Bát hương như có thứ gì đó bên trong phát nổ.
Hoảng hốt, tôi giật người lại. Mùi kh;ét l;ẹt bốc lên, khói quấn lấy trần nhà. Khi dập được lửa, tôi nhìn thấy dưới đống tro tàn là một mảnh giấy ch;áy dở………
run rẩy nhặt lấy. Từng con chữ hiện ra xiêu vẹo, nét mực đã nhòe đi vì sức nóng:
“Anh Thành thân mến,
Khi anh đọc được những dòng này, em đã không còn trên cõi đời này nữa rồi. Em xin lỗi vì đã giấu anh một bí mật suốt bao nhiêu năm qua. Em biết, khi anh biết được sự thật, anh sẽ rất đau khổ và giận em, nhưng em không còn cách nào khác.
Thật ra, em không phải là bà Lệ mà anh quen. Tên thật của em là… (phần chữ bị cháy đen). Năm đó, em đã… (phần chữ bị cháy đen) và tình cờ gặp được anh trong hoàn cảnh khó khăn nhất của cuộc đời. Em đã cảm động trước tấm lòng nhân hậu và nghị lực phi thường của anh. Em đã yêu anh từ lúc nào không hay.
Em biết, thân phận của em không xứng với anh. Em đã định rời xa anh nhiều lần, nhưng em không thể. Em ích kỷ muốn ở bên anh dù chỉ một ngày. Em đã nói dối anh về quá khứ, về gia đình. Em xin anh tha thứ.
Gói kỳ nghỉ gia đình
Những năm tháng sống bên anh là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em. Em cảm ơn anh vì tất cả. Em xin lỗi vì đã không thể cho anh một mái ấm trọn vẹn, một đứa con để bế bồng.
Em chỉ mong anh sống thật tốt, tìm được người phụ nữ xứng đáng với anh. Em sẽ luôn dõi theo anh từ trên cao.
Vĩnh biệt anh, người em yêu nhất.
… (phần chữ bị cháy đen)”
Từng dòng chữ như những nhát dao cứa vào tim tôi. Bà… bà không phải là Lệ? Suốt 20 năm qua, người tôi yêu thương, người đã cùng tôi chia sẻ mọi buồn vui, người đã cứu rỗi cuộc đời tôi lại mang một thân phận khác?
Những ký ức ùa về. Những câu chuyện bà kể về gia đình luôn mơ hồ, những lần bà né tránh khi tôi hỏi về quá khứ. Giờ đây, tất cả đã có lời giải đáp.
Gói kỳ nghỉ gia đình
Tôi ôm chặt mảnh giấy cháy dở vào lòng, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Hóa ra, người vợ mà tôi luôn tin tưởng, yêu thương lại mang trong mình một bí mật lớn đến vậy. Tại sao? Tại sao bà lại giấu tôi?
Trong cơn đau khổ tột cùng, tôi chợt nhớ đến hai cuốn sổ đỏ luôn được bà cất giữ cẩn thận. Bà từng nói đó là tài sản duy nhất của bà. Phải chăng, manh mối về thân phận thật sự của bà nằm ở đó?
Tôi vội vã tìm đến chiếc tủ nhỏ nơi bà thường cất giữ đồ đạc. Hai cuốn sổ đỏ vẫn nằm im lìm. Bàn tay tôi run rẩy mở từng trang. Những cái tên, địa chỉ xa lạ hiện ra trước mắt tôi… Một câu chuyện khác, một cuộc đời khác đang dần hé lộ sau lớp màn bí ẩn mà người vợ quá cố của tôi đã dày công che giấu suốt 20 năm…