Chuyến bay VN238 chuẩn bị cất cánh từ Tân Sơn Nhất đi Hà Nội vào 8h sáng. Chị Nhàn – một bà mẹ đơn thân – dắt theo cô con gái 6 tuổi tên Bông, đi thăm bà ngoại bị ốm nặng.
Mọi thứ diễn ra bình thường cho đến khi chị vừa đặt Bông ngồi xuống ghế gần cửa sổ thì bé bỗng khóc thét, gào lạc giọng:
“Mẹ ơi, con không ngồi đâu! Có người không cho con ngồi! Con sợ lắm!”
Mọi người xung quanh đều nhìn về phía hai mẹ con. Tiếp viên tiến lại trấn an, chị Nhàn thì vội vã dỗ dành, nghĩ con bé đang mệt hay quấy. Nhưng Bông càng la to hơn, tay chỉ thẳng vào chỗ trống bên cạnh ghế:
“Chú kia bảo con xuống! Chú mặc áo đen, không có mặt!”
Không khí bắt đầu trở nên lạnh đi lạ thường. Một hành khách lớn tuổi phía sau khẽ thốt lên:
“Tôi cũng thấy… có ai đó lướt qua lúc nãy. Nhưng không có ai ngồi cả.”
Đúng lúc đó, một âm thanh cảnh báo vang lên từ buồng lái. Máy bay bị hoãn cất cánh khẩn cấp. An ninh sân bay lao tới, yêu cầu toàn bộ hành khách rời khỏi máy bay lập tức.
Chưa đầy 2 phút sau, sân bay chuyển sang báo động mức vàng. Lý do: hệ thống kiểm tra an ninh phát hiện dấu vết nhiệt và dấu chân lạ trên khoang hành khách, không khớp với bất kỳ ai trong danh sách lên máy bay.
Máy bay bị phong tỏa. An ninh lục soát toàn bộ. Camera cho thấy có một người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ kín đầu, chui vào qua đường hầm kỹ thuật, rồi biến mất. Hắn chưa từng qua cổng an ninh chính thức.
Khi kiểm tra kỹ, đội an ninh phát hiện gói thiết bị khả nghi được gắn phía dưới ghế của Bông. Nhóm rà soát xác định: đó là một thiết bị gây nhiễu tín hiệu và có chất lạ chưa rõ nguồn gốc.
Toàn bộ chuyến bay bị hủy. Nhờ tiếng khóc của một đứa trẻ, một âm mưu đen tối đã được ngăn chặn chỉ trong gang tấc.
Cô bé Bông sau đó được gọi là “thiên thần nhỏ của chuyến bay” – nhưng riêng cô lại chỉ thều thào với mẹ:
“Con không thấy mặt chú ấy. Nhưng con thấy chú chỉ vào chỗ con ngồi… rồi lắc đầu…”