Cô dâu tên Ngọc, hiền lành, gia cảnh không khá giả. Mẹ mất sớm, bố làm thợ hồ nuôi hai chị em. Ngày cưới, dù giản dị hết mức, nhà gái vẫn cố tươm tất, đủ lễ nghĩa.
Thế nhưng trong lúc lễ rước dâu đang diễn ra, mẹ chú rể — một bà buôn vàng có tiếng trong vùng — bất ngờ buông giọng đay nghiến trước mặt họ hàng hai bên:
“Cưới vợ nghèo thì phải chấp nhận gánh thêm nợ. Cả xóm ai mà chả biết nhà nó nợ chồng chất!”
Không khí như đông cứng. Ngọc chỉ biết cúi gằm mặt, còn bố cô thì nắm chặt tay không nói gì, mắt đỏ hoe.
Ba ngày sau – lễ cưới chính thức.
Đám cưới tổ chức ở trung tâm tiệc cưới lớn nhất thành phố. Họ nhà trai đi xe sang, mặt mũi hớn hở. Cô dâu bước lên sân khấu trong váy trắng lộng lẫy — vẫn giữ nét dịu dàng, không chút phô trương.
Nhưng đúng lúc MC vừa giới thiệu màn “cảm ơn gia đình hai bên”, ánh đèn sân khấu bất ngờ tắt phụt.
Một màn hình LED khổng lồ bật sáng.
Hiện lên là từng tấm giấy vay nợ, sổ ghi nợ, giấy thế chấp… của gia đình cô dâu – được phóng lớn trước hàng trăm quan khách.
Mọi người xôn xao. Mẹ chú rể cười khẩy, định quay sang nói gì đó thì…
ẦM!
Ngay lúc đó, từ phía hậu trường, một người đàn ông bước ra. Trẻ tuổi, điển trai, vest đen bảnh bao. Anh cầm xấp giấy tờ dày cộp, đưa lên micro:
“Tôi là chủ của toàn bộ khoản nợ này. Hôm nay, tôi đến đây không phải đòi tiền, mà là để xé chúng.”
Soạt! Soạt! Soạt!
Anh ta xé toàn bộ giấy nợ trên sân khấu trong tiếng vỗ tay choáng ngợp.
“Bố Ngọc từng cứu mạng tôi khi tôi bị tai nạn lúc làm công nhân. Hôm nay, ông ấy gả con, tôi trả lại ơn.”
“Từ giờ, gia đình họ không còn nợ một đồng nào cả.”
Đám đông lặng đi. Mẹ chú rể mặt cắt không còn giọt máu. Môi bà run run.
Ngay sau đó, cô dâu cầm micro, quay sang phía họ nhà trai, nhìn thẳng mẹ chồng:
“Nghèo không đáng xấu hổ. Xấu hổ là khi người ta có tiền mà mất tư cách.”
Đám cưới hôm đó viral trên mạng xã hội. Dân tình gọi nó là “đám cưới xé nợ lịch sử”. Nhưng với mẹ chú rể, đó là bài học đắt nhất đời về sự khinh thường người khác… chỉ vì họ từng nghèo.