Bố gọi về c-hia t-ài s-ản, không đ-ất không t-iền, chỉ đưa 3 lá thư tay: Đọc xong, cả 3 người con trai đều ch-ết lặ-ng và b-àng ho-àng về l-á thư…

Trong gia đình ba anh em trai chúng tôi, Huấn là anh cả, gánh trên vai trách nhiệm và sự kỳ vọng lớn lao từ khi còn nhỏ. Hai em trai của tôi, Hưng và Hải, mỗi người một tính cách, một cuộc sống riêng, nhưng đều kính trọng và yêu quý người anh trưởng này. Bố tôi, ông Bình, là một người đàn ông ngoài 70 tuổi, dáng người cao lớn dù đã có phần khom lưng theo thời gian. Khuôn mặt ông khắc khổ, in hằn những nếp nhăn của năm tháng và sự suy tư. Cả cuộc đời ông gắn bó với ngành xây dựng, sự nguyên tắc và kín tiếng đã trở thành một phần con người ông. Mọi quyết định của ông, dù lớn hay nhỏ, đều được cân nhắc kỹ lưỡng, không bao giờ hành động theo cảm tính.

Đã tạo hình ảnh

Gia đình tôi có một số tài sản tích cóp được sau bao năm làm lụng vất vả: căn nhà mặt phố khang trang nơi bố mẹ tôi đang sinh sống, chiếc ô tô cũ 7 chỗ đã theo gia đình tôi qua bao nhiêu chặng đường, và hai mảnh đất đầu tư từ những năm trước, giờ đã có giá trị không nhỏ. Ba anh em tôi đều đã lập gia đình, công việc ổn định và ra ở riêng. Chúng tôi lờ mờ đoán rằng đến một ngày, chuyện chia tài sản sẽ được đặt ra, và không tránh khỏi những lo lắng, suy nghĩ riêng.

Mấy tháng trước, một buổi chiều Chủ nhật yên ả, bố tôi bất ngờ gọi cả ba anh em về nhà. Giọng ông trầm khàn, nhưng vẫn đầy uy lực: “Bố mẹ già rồi, sức khỏe cũng không còn như xưa. Bố muốn tính trước mọi chuyện, để sau này các con khỏi va chạm, sứt mẻ tình cảm vì chuyện tiền bạc.” Cả ba anh em tôi đều cảm thấy một sự hồi hộp khó tả, một dự cảm về điều gì đó quan trọng sắp xảy ra. Trong lòng mỗi người đều có những suy nghĩ riêng, những mong đợi thầm kín.

Chúng tôi cứ ngỡ bố sẽ trang trọng đọc một bản di chúc đã được chuẩn bị sẵn, với những điều khoản rõ ràng về việc phân chia tài sản. Nhưng bố tôi lại làm một việc hoàn toàn khác, một hành động bất ngờ nhưng lại đậm chất tinh tế của ông. Ông đưa cho mỗi người một chiếc phong bì trắng, bên ngoài chỉ ghi tên người nhận một cách nắn nót. Bên trong phong bì không có tiền bạc, không có những tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai, mà chỉ là một lá thư tay, được viết bằng nét chữ quen thuộc, rắn rỏi của ông.

Bố dặn dò chúng tôi một cách cẩn thận: “Mỗi đứa mang phong bì này về nhà, đọc riêng. Một tuần sau, đúng giờ này, ba anh em quay lại đây. Lúc đó, chúng mày hãy nói với bố xem, sau khi đọc thư, các con cảm thấy thế nào.” Chúng tôi nhận lấy phong bì từ tay bố, cảm giác vừa tò mò, vừa có chút khó hiểu. Lời dặn dò của bố càng khiến chúng tôi thêm suy nghĩ, không biết điều gì đang chờ đợi mình trong những trang thư kia.

Tối hôm đó, sau khi về đến nhà, lòng Huấn không khỏi bồn chồn. Anh ngồi một mình trong phòng làm việc, trên tay cầm chiếc phong bì có tên mình. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên những dòng chữ nắn nót trên phong bì, gợi lên trong anh bao nhiêu kỷ niệm về người cha nghiêm khắc nhưng luôn yêu thương con cái. Anh hít một hơi thật sâu, rồi cẩn thận mở phong bì, rút ra lá thư tay của bố.

Những dòng chữ mực xanh quen thuộc hiện ra trước mắt Huấn, giọng văn khúc chiết, rõ ràng, đúng như phong cách của bố anh. Bố anh đã ghi rõ ràng cách chia tài sản, từng món một, với những lý lẽ và sự cân nhắc thấu đáo.

Căn nhà bố mẹ đang ở: Bố mẹ sẽ sống ở đây đến khi qua đời. Sau đó, nếu ba anh em đồng thuận, có thể bán đi chia đều. Nếu ai có nhu cầu ở, hai người còn lại sẽ được đền bù theo giá thị trường.

Chiếc ô tô: Bố để lại cho con út Hải, vì nhà Hải ở xa, lại hay chở con nhỏ đi viện, đi học. Huấn và Hưng đều ở gần, đi lại tiện, xe không quá cần thiết.

Mảnh đất ở thị trấn: Bố cho Hưng, vì vợ chồng Hưng kinh doanh, cần mặt bằng, mảnh đất đó hợp để làm cửa hàng.

Mảnh đất còn lại (to hơn, ở khu tái định cư): Bố để cho con trưởng Huấn, vì nhà Huấn hiện tại quá chật chội, các cháu cũng đang lớn dần.

Đọc đến đây, Huấn cảm thấy một sự bất ngờ xen lẫn cảm động. Cách bố anh phân chia tài sản không chỉ dựa trên giá trị vật chất mà còn cân nhắc đến hoàn cảnh thực tế của từng người con. Anh hiểu rằng, mảnh đất lớn hơn mà anh nhận được không phải vì anh là con trưởng, mà vì bố đã nhìn thấy những khó khăn trong cuộc sống hiện tại của gia đình anh.

Cuối thư, bố Huấn viết một câu khiến Huấn lặng người, một câu nói giản dị nhưng chứa đựng triết lý sâu sắc: “Tài sản là cái hữu hình. Anh em là cái vô hình. Bố không muốn con nào có của mà mất tình.” Câu nói đó như một lời răn dạy, một lời nhắn nhủ đầy tâm huyết của người cha dành cho những đứa con của mình. Huấn gấp lá thư lại, lòng anh trào dâng một cảm xúc khó tả. Anh cảm nhận sâu sắc sự tinh tế và tấm lòng của bố, một người đàn ông cả đời ít nói nhưng lại luôn suy nghĩ chu đáo cho con cái.

Đúng một tuần sau, cả ba anh em Huấn lại tề tựu đông đủ tại nhà bố mẹ. Không khí có phần trang trọng nhưng cũng không kém phần gần gũi. Ánh mắt mỗi người đều chứa đựng những suy nghĩ, những cảm xúc riêng sau khi đã đọc lá thư của bố.

Hải, cậu con út hiền lành, lên tiếng đầu tiên. Giọng cậu có chút nghẹn ngào: “Con cảm ơn bố. Con cũng biết cái ô tô không đáng gì so với đất đai, nhà cửa, nhưng thực lòng mà nói, nó sẽ giúp vợ chồng con đỡ vất vả rất nhiều trong việc đưa đón con cái, nhất là những lúc con ốm đau.” Lời nói chân thật của Hải khiến cả nhà cảm thấy ấm lòng.

Hưng, người con thứ hai, vốn ít nói và kín đáo, lần này cũng bày tỏ suy nghĩ của mình. Cậu trầm ngâm một lát rồi gật đầu: “Con thấy bố sắp xếp như vậy là rất chuẩn. Mảnh đất ở thị trấn đúng là rất phù hợp với việc kinh doanh của vợ chồng con. Con cảm ơn bố đã nghĩ đến điều đó.” Sự đồng tình của Hưng khiến bố tôi khẽ mỉm cười hài lòng.

Còn Huấn, dù là con trưởng và nhận mảnh đất có giá trị lớn hơn, anh hiểu rằng quyết định của bố không chỉ đơn thuần dựa trên thứ tự con cái mà còn xuất phát từ sự cân nhắc hoàn cảnh của từng gia đình. Anh nhìn bố, trong mắt anh ánh lên sự kính trọng và biết ơn: “Bố chia như thế này, con thấy hoàn toàn thỏa đáng. Con cảm ơn bố vì bố đã nghĩ xa, nghĩ sâu, nghĩ đúng cho cả ba anh em chúng con. Câu cuối cùng trong thư của bố, con sẽ luôn ghi nhớ.”

Bố Huấn khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ rót thêm chén trà nóng và đẩy nhẹ về phía anh. Khuôn mặt ông giãn ra, ánh mắt hiền từ nhìn các con. Dường như, những lo lắng bấy lâu nay trong lòng ông đã vơi đi phần nào khi thấy các con đều hiểu và đồng thuận với quyết định của mình. Chuyện chia tài sản tưởng chừng như đã khép lại một cách êm đềm và tốt đẹp, đúng như mong muốn của người cha.

Nhưng cuộc sống luôn ẩn chứa những điều bất ngờ. Một buổi tối muộn, khi Huấn đang chuẩn bị đi ngủ, điện thoại anh đổ chuông. Đầu dây bên kia là giọng nói nhỏ nhẹ, có phần bí mật của mẹ. “Huấn à, có chuyện này mẹ muốn nói nhỏ với con. Bố con… ông ấy đã viết thêm một bản khác, một bản di chúc nữa, và cất rất kỹ trong két sắt.”

Huấn bàng hoàng, không hiểu ý mẹ là gì. Mẹ anh tiếp tục: “Đêm qua, bố con nói với mẹ, bảo rằng: ‘Nếu mai này các con không sống thuận hòa, xảy ra tranh chấp vì chuyện tài sản, thì mẹ cứ lấy bản đó ra mà chia lại cho chúng nó.'” Lời mẹ nói khiến Huấn sững sờ. Anh không ngờ rằng, người cha kín tiếng của mình lại có thể nghĩ xa đến vậy, đã chuẩn bị cả một phương án dự phòng cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra. Sự cẩn trọng và lo lắng cho các con của bố anh thật sự vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Hôm qua, trong một lần trò chuyện riêng với mẹ, Huấn mới biết được một bí mật sâu kín hơn về bản di chúc “phòng khi bất trắc” ấy. Trong bản đó, bố anh đã chia đều toàn bộ tài sản thành bốn phần: ba người con trai mỗi người một phần, và phần cuối cùng… dành cho mẹ – người phụ nữ cả đời không một lời than vãn, không đòi hỏi bất cứ điều gì cho riêng mình, nhưng lúc nào cũng âm thầm giữ ngọn lửa ấm áp trong ngôi nhà, vun vén cho hạnh phúc gia đình. Sự hy sinh thầm lặng của mẹ anh đã được bố anh ghi nhận và trân trọng một cách sâu sắc nhất.

Thứ mà bố Huấn để lại cho ba anh em không chỉ là những tài sản vật chất hữu hình như đất đai, nhà cửa, xe cộ, mà còn là một bài học vô giá về cách sống, về sự khôn ngoan, lặng lẽ nhưng đầy tinh tế trong cách đối nhân xử thế. Ở tuổi gần đất xa trời, ông vẫn là người trụ cột của gia đình, không phải bằng sức lực hay lời nói hoa mỹ, mà bằng trí tuệ sắc sảo và tình yêu thương sâu sắc dành cho vợ con, luôn đặt tình cảm gia đình lên trên mọi giá trị vật chất.

Sau khi biết được bí mật về bản di chúc thứ hai của bố, Huấn và hai em trai đã có một buổi nói chuyện nghiêm túc với nhau. Họ cùng nhau suy ngẫm về những điều bố đã làm, về những lời dặn dò đầy tâm huyết của ông. Họ nhận ra rằng, tài sản dù có giá trị đến đâu cũng không thể so sánh được với tình anh em ruột thịt, với sự hòa thuận và yêu thương lẫn nhau trong gia đình.

Từ đó trở đi, mối quan hệ giữa ba anh em Huấn càng trở nên khăng khít và bền chặt hơn. Họ thường xuyên gọi điện hỏi thăm nhau, chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống, giúp đỡ nhau những lúc khó khăn. Họ hiểu rằng, họ không chỉ là anh em mà còn là những người bạn đồng hành, là chỗ dựa vững chắc của nhau trên đường đời.

Bà, mẹ của Huấn, sau khi chia sẻ bí mật với con trai cả, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Bà biết rằng, dù bố anh không còn nữa, nhưng những lời dặn dò và sự sắp xếp chu đáo của ông sẽ mãi là kim chỉ nam cho cuộc sống của các con. Bà luôn dõi theo các con, âm thầm cầu chúc cho các con được bình an và hạnh phúc.

Cuộc sống của gia đình Huấn cứ thế trôi đi trong sự bình yên và ấm áp. Những giá trị tinh thần mà người cha để lại đã trở thành nền tảng vững chắc cho hạnh phúc của cả gia đình. Họ đã học được rằng, sự công bằng không chỉ nằm ở việc chia đều tài sản vật chất, mà còn ở sự thấu hiểu, tôn trọng và yêu thương lẫn nhau.

Vài năm sau, một ngày giỗ của bố, cả gia đình Huấn lại tề tựu đông đủ. Ba anh em cùng nhau nâng chén rượu, tưởng nhớ về người cha kính yêu. Trong không khí trang nghiêm và xúc động, Huấn đã kể cho hai em nghe về bản di chúc thứ hai mà bố đã bí mật chuẩn bị. Hưng và Hải đều không khỏi bất ngờ và cảm động trước sự chu đáo và tấm lòng của bố.

Hải nghẹn ngào nói: “Con thật không ngờ bố lại nghĩ xa đến vậy. Con hiểu rồi, điều bố muốn để lại cho chúng ta không chỉ là tiền bạc mà còn là tình anh em.” Hưng cũng gật đầu đồng ý: “Bố thật sự là một người cha tuyệt vời. Chúng ta thật may mắn khi có một người bố như vậy.”

Huấn nhìn hai em, trong lòng anh dâng lên một niềm hạnh phúc và tự hào. Anh biết rằng, họ sẽ mãi mãi trân trọng những gì bố đã dạy, và tình anh em của họ sẽ không bao giờ bị sứt mẻ bởi những chuyện vật chất tầm thường. Di chúc của người cha kín tiếng không chỉ là sự phân chia tài sản, mà còn là một di chúc của lòng yêu thương và sự thấu hiểu sâu sắc, một món quà tinh thần vô giá mà ba anh em Huấn sẽ mãi mãi gìn giữ và trân trọng. Cuộc sống của họ tiếp tục với những thử thách, nhưng họ luôn có nhau, có những bài học quý giá từ người cha, và có một gia đình luôn tràn đầy tình yêu thương và sự sẻ chia.

ctv

Related Posts

Chị L sống cùng hai đứa con ở một căn nhà nhỏ ven chân núi, nơi đất đai nghèo nà//n nhưng tình người vẫn còn ấm

Chị L sống cùng hai đứa con ở một căn nhà nhỏ ven chân núi, nơi đất đai nghèo nàn nhưng tình người vẫn còn ấm. Chị…

Mưa dầ//m dề suốt ba ngày ba đêm. Cả thôn Vạn ngập chìm trong nước “bố ơi bố mất rồi con biết làm sao”

Bố ơi, sao lại khổ thế này…” Mưa dầm dề suốt ba ngày ba đêm. Cả thôn Vạn ngập chìm trong nước. Lũ lên nhanh như quét…

“Rồi bọn nó cũng chống lầy hết ở đó mà nuôi nổi ông…”

Vợ mất khi cô con út mới chỉ tròn 6 tháng tuổi. Hôm ấy, trời đổ mưa lớn, căn phòng bệnh viện lạnh buốt hơn bình thường….

Có 6 cô con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng bố tôi vẫn đau đáu chuyện “không có thằng chống gậy”. Ông làm 1 việc khiến cả nhà náo loạn còn hàng xóm xôn xao bàn tán…

Có 6 cô con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng bố tôi vẫn đau đáu chuyện “không có thằng chống gậy”. Ông làm 1 việc khiến cả…

“Táo” quân đời thực, một vợ sống cùng 2 chồng: Tuyên bố chuyện “chă:n g//ối” gây chấn động “2 ch/ày g/iã 1 cối” vẫn hạnh phúc vô cùng

Chuyện một vợ – 2 chồng hay một vợ – 3 chồng không còn xa lạ đối với người dân ở các tỉnh miền Tây. Vì nơi đây khá…

Phim nhhh:ợ:n người già //ngày càng được ưa chuộng tại Nh/ật lý do khiến bao người bật ngửa ngỡ ngàng!

Trong trang phục khỏe khoắn, thiếu nữ tự tin thả dáng trước ống kính. Làn da nâu gợi cảm, thân hình chuẩn cùng gương mặt hút hồn…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *