67 tuổi sống nhờ con cái, tôi vô tình mở nhầm túi r:á:c và phát hiện sự thật khiến t:i:m th:ắt lại

67 tuổi, tôi sống nương nhờ con cái, nghĩ rằng cuộc đời cuối cùng cũng được an yên. Nhưng chỉ vì một lần vô tình mở nhầm túi rác, tôi phát hiện ra một sự thật khiến tim mình như thắt lại. Hóa ra, cái gọi là “tình thân” đôi khi cũng có thể mục nát mà ta chẳng hề hay…

Tôi tên là Nhàn, năm nay 67 tuổi. Sau khi chồng tôi mất cách đây hơn 10 năm, tôi sống một mình trong căn nhà cũ ở quê. Hai đứa con tôi, con trai tên Hưng và con gái tên Hoa, đều đã có gia đình, lập nghiệp ở thành phố. Những năm gần đây, tuổi cao, sức yếu, một lần tai biến nhẹ khiến tôi không thể tự chăm sóc bản thân như trước. Hoa bàn với anh trai đưa tôi lên thành phố ở cùng con cháu, vừa tiện chăm sóc, vừa đỡ phần nào cô quạnh.

Tôi về ở với vợ chồng Hưng đầu năm ngoái. Nhà nó rộng, có phòng riêng cho tôi, đầy đủ tiện nghi. Mỗi sáng tôi thường dậy sớm, quét sân, tưới cây, nấu cơm. Không phải để “trả ơn” con, mà là để thấy mình vẫn có ích trong căn nhà này. Dù tuổi già, tôi vẫn thích làm việc lặt vặt, miễn là còn được vận động và nhìn thấy người thân.

Vợ Hưng – con dâu tôi – tên là Lan. Nó ít nói, từ tốn, chăm lo nhà cửa chu đáo. Nhưng không hiểu sao tôi luôn cảm thấy giữa hai mẹ con có một khoảng cách vô hình, như thể Lan không muốn tôi ở đây. Có những bữa cơm, Lan chỉ cắm cơm vừa đủ cho ba người, rồi mới chợt nhớ ra tôi. Có lần nó để tôi tự dọn mâm, rồi ngồi ăn một mình vì mọi người đã ăn xong.

Tôi không trách, chỉ nghĩ: “Thôi thì, dâu con khác máu tanh lòng.”

Thằng cháu nội – bé Bin – học lớp 4, rất ngoan. Nó quấn tôi, hay khoe điểm, đọc truyện cho tôi nghe mỗi tối. Có nó, lòng tôi dịu lại. Tôi sống nhờ con, không dám đòi hỏi, chỉ mong nhà cửa yên ấm, cháu con học hành tốt là mãn nguyện.

Một buổi chiều thứ Bảy, trời mưa lâm râm, tôi dọn dẹp phòng khách. Thùng rác trong bếp đầy, nên tôi mang ra trước nhà để thay. Lúc tôi định bỏ túi rác cũ vào thùng ngoài cổng thì chợt nhớ hôm nay có hai túi: một của phòng bếp, một của phòng ngủ Hưng và Lan. Tôi không để ý, vô tình cầm nhầm túi từ phòng ngủ. Nó nặng bất thường, lạo xạo bên trong. Tôi tò mò – thứ cảm giác mà người già hay có – mở túi ra nhìn thử.

Đó là khoảnh khắc mọi thứ vỡ vụn trong tôi.

Trong túi, ngoài giấy vụn, còn có một cuốn sổ tay nhỏ bị xé rách, một tập giấy A4 in chi chít chữ và một phong bì chưa niêm phong hẳn. Tôi nhặt cuốn sổ lên, mở ra. Dù giấy bị rách, tôi vẫn nhận ra nét chữ con dâu tôi – nét chữ gọn gàng, quen thuộc vì tôi từng thấy nó ghi thực đơn trong bếp.

“Mẹ anh ở lâu thế này thì đến bao giờ mới có nhà riêng?”

“Em thật sự không chịu nổi cái mùi thuốc xoa bóp, và cả việc phải rửa chén hai lần vì mẹ rửa không sạch.”

“Tết này nói khéo để anh đưa bà về quê. Em không muốn bị gò bó nữa.”

Tôi lặng người. Tim tôi đập mạnh. Tôi không biết mình đang giận, đang đau, hay chỉ là hụt hẫng. Từng câu từng chữ như những nhát dao nhỏ đâm vào lòng tôi, chậm rãi, âm thầm.

Phong bì rơi ra từ sổ tay, trong đó là… 3 triệu đồng và một tờ giấy ghi nguệch ngoạc:
“Mẹ, đây là tiền phụ thêm tháng này. Con xin lỗi vì không gọi được cho mẹ. Con bận quá. Thương mẹ.”

Là của Hoa – con gái tôi. Tờ giấy ghi tháng 3, giờ đã là tháng 6. Tôi chưa từng nhận được số tiền hay lời nhắn đó.

Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi bắt đầu hiểu. Có lẽ… không phải lần đầu.

Tôi buông túi rác xuống, cảm thấy chân mình run lên. Tôi ngồi phịch xuống bậc thềm, nhìn cơn mưa lất phất bay. Bao nhiêu tháng ngày qua tôi sống ở đây, tưởng mình là một phần của gia đình. Hóa ra chỉ là một “gánh nặng” được gói ghém tử tế.

Lúc ấy, cháu Bin chạy ra, đưa tôi cái khăn:
– Bà ơi, sao bà ngồi ngoài này vậy? Bà bị ướt rồi.

Tôi cười gượng, lau mặt, không rõ là nước mưa hay nước mắt.

– Bà đang hong người một chút thôi con ạ. Bà không sao.

Cháu nội nhìn tôi, ánh mắt ngây thơ mà ấm áp. Tôi ôm nó vào lòng, như bám víu vào chút hơi ấm cuối cùng trong ngôi nhà không còn là tổ ấm nữa.

Tối hôm đó, tôi không ăn cơm. Tôi nói với Lan là thấy mệt, muốn nghỉ sớm. Nó không hỏi thêm gì, chỉ “vâng” một tiếng rồi đóng cửa phòng.

Tôi nằm trên giường mà lòng trĩu nặng. Tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ. Trong đầu cứ lặp lại hình ảnh túi rác, cuốn sổ tay và tờ giấy của con gái.

Hóa ra tôi đã tự ru mình sống trong ảo tưởng quá lâu. Cái gọi là “yên vui tuổi già” mà tôi từng tin tưởng, hóa ra lại là sự chịu đựng có giới hạn của người khác.

Hưng – con trai tôi – là đứa hiếu thảo từ bé. Nhưng có lẽ, khi đã làm chồng, làm cha, trách nhiệm của nó bị chia nhỏ. Nó mải lo toan những điều lớn lao, mà không thấy những điều nhỏ nhặt đang bào mòn lòng mẹ.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn mọi khi, pha sẵn một ấm trà rồi gọi Hưng ra hiên ngồi. Nó hơi bất ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

Tôi chậm rãi nói:

– Mẹ muốn hỏi con một chuyện. Từ hồi mẹ về ở đây, mẹ có phiền các con lắm không?

Hưng ngẩn ra:

– Mẹ nói gì vậy? Sao lại phiền ạ? Mẹ là mẹ con, không ai thấy phiền cả.

Tôi cười buồn, nhìn thẳng vào mắt nó:

– Mẹ nhặt được vài thứ trong túi rác của con hôm qua. Không cố ý. Nhưng mẹ đọc rồi… mẹ hiểu hết.

Mặt Hưng tái đi. Nó ú ớ:

– Mẹ… mẹ đọc gì cơ ạ?

– Những điều Lan viết trong sổ. Cả tờ giấy của Hoa. Số tiền đó… mẹ chưa từng nhận được.

Không khí im phăng phắc. Chỉ nghe tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng xe cộ lờ mờ ngoài phố.

Đại lý ô tô gần đây

 

Một lát sau, Hưng cúi đầu:

– Con xin lỗi mẹ. Con không biết Lan làm vậy. Cô ấy… chắc là cô ấy mệt mỏi thật. Nhưng con sai vì đã không để ý, không lắng nghe mẹ. Con xin lỗi…

Tôi đặt tay lên vai nó, giọng dịu lại:

– Mẹ không trách gì con. Mẹ biết mỗi người một cuộc sống, không ai nợ ai cả. Nhưng có những thứ không cần phải “trả nợ” – đó là tình thân. Mẹ đến tuổi này rồi, không cần ai chăm sóc, chỉ cần được sống thật với lòng mình.

– Ý mẹ là… mẹ muốn về quê? – Hưng hỏi, lo lắng.

Tôi gật đầu.

– Ừ. Về quê mẹ có cây cau, bụi chuối, có mái hiên ngả nắng. Không có ai cau có vì mùi dầu gió hay bát đũa rửa hai lần. Vài triệu mẹ để dành vẫn đủ sống. Lúc nào nhớ các con, mẹ sẽ gọi. Mẹ vẫn là mẹ các con, chỉ là không sống cùng nữa.

Hưng im lặng thật lâu. Nó là đứa đàn ông trưởng thành, làm giám đốc chi nhánh, nhưng giờ lại như một đứa trẻ không biết phải làm gì.

Tôi không oán giận Lan. Mỗi người phụ nữ đều có nỗi khổ riêng. Nhưng sự thật là: nếu không cùng chung nhịp, sống gần nhau chỉ là tra tấn nhau âm thầm

ctv

Related Posts

Thuê được cô giúp việc trẻ xinh lại chăm chỉ, ngày nào cũng dọn phòng sạch bóng nhưng đến ngày con trai tôi cưới, cô ta bỗng la::o đến quỳ xuống rồi thừa nhận sự thật chấn động khiến cả h:ôn trường n:;áo loạn, hóa ra…

Thuê được cô giúp việc trẻ xinh lại chăm chỉ, ngày nào cũng dọn phòng sạch bóng nhưng đến ngày con trai tôi cưới, cô ta bỗng…

Bố mẹ tôi nằm viện chồng đem đến chỉ 2 triệu, viện phí hết 300 triệu anh trai tôi phải đi v:ay khắp nơi còn chồng tôi thì thẳng tay cho em gái 500 triệu mua nhà, không hỏi qua tôi lấy 1 câu

Bố mẹ tôi nằm viện chồng đem đến chỉ 2 triệu, viện phí hết 300 triệu anh trai tôi phải đi v:ay khắp nơi còn chồng tôi…

Chồng mừng vì b//ồ có th//ai, mời cả nhà chồng đi du lịch, tôi lặng lẽ làm một việc khiến 8 người đứng hình khi về nhà…

Chồng mừng vì b//ồ có th//ai, mời cả nhà chồng đi du lịch, tôi lặng lẽ làm một việc khiến 8 người đứng hình khi về nhà……

Biết cô g:ái chồng thuê về làm ô sin là b:;ồ n:hí của anh ta, tôi vẫn vui vẻ giao cho cô ta làm đúng 1 việc này mỗi ngày rồi rung đùi, được 1 tuần thì cô ả chạy mất dé:;p, cho đáng đời loại c:;ướ-p chồng…

Biết cô g:ái chồng thuê về làm ô sin là b:;ồ n:hí của anh ta, tôi vẫn vui vẻ giao cho cô ta làm đúng 1 việc…

Mẹ chồng bỗng đưa cho tôi 500 triệu bảo rằng tôi hãy đi du lịch nước ngoài cho kh-uâ-y kh-ỏa, ngày ra sân bay tôi âm thầm quay lại thì phát hiện ra sự thật….

Mẹ chồng bỗng đưa cho tôi 500 triệu bảo rằng tôi hãy đi du lịch nước ngoài cho kh-uâ-y kh-ỏa, ngày ra sân bay tôi âm thầm…

Trong ngày gi/ỗ ông nội, 5 chị gái của chồng chỉ về ăn rồi chỉ đạo tôi rửa bát, chồng không bênh tôi mà nói “có 25 mâm bát em rửa thì đã sao”?

Trong ngày gi/ỗ ông nội, 5 chị gái của chồng chỉ về ăn rồi chỉ đạo tôi rửa bát, chồng không bênh tôi mà nói “có 25…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *