
…Cả vùng rung chuyển. Một cột khói đen bốc cao nghi ngút giữa đồng vắng. Chiếc Mercedes vừa mới đỗ bên lề, phần đầu xe đã nát bét, khung thép cong queo như vừa trải qua một vụ va chạm kinh hoàng.
Ông Tân choáng váng. Đôi tai ù đi, tim đập loạn xạ.
Tài xế của ông – người chỉ vừa nhoài người kiểm tra nắp capo – giờ nằm bất động, máu từ trán rỉ xuống nền đất.
“B… bom à?” Ông Tân lắp bắp, toàn thân run lên.
Cậu bé vẫn quỳ sụp, nước mắt trào ra như suối:
“Cháu thấy… cái hố… dưới gầm đường… y như hôm anh cháu mất. Anh cháu cũng chết ở đây, khi xe tải cán phải mìn còn sót lại hồi chiến tranh… Cháu nhìn thấy… giống y như vậy…”
Ông Tân rùng mình, sống lưng lạnh toát.
Ông sinh ra ở thành phố, chưa từng nghĩ rằng một vùng quê yên bình lại ẩn chứa những thứ khủng khiếp như thế. Cái chết suýt ập đến chỉ trong tích tắc, và người cứu ông lại là một đứa trẻ nghèo mà ông chưa từng để mắt tới.
Đội cứu hộ đến sau đó hơn nửa giờ. Quả đúng như lời cậu bé: dưới lớp đất mới bị xói mòn lộ ra vỏ quả mìn chống tăng cũ, rỉ sét, mất dấu nhận dạng. Nếu không có sự cảnh báo của cậu, cả xe có thể đã tan xác.
Ông Tân ngồi bất động trong bệnh viện dã chiến, nhìn cậu bé đang được các bác sĩ lau vết thương ở đầu gối – do vội nhảy ra khỏi xe mà té ngã. Cậu bé không khóc, chỉ thở dốc vì sợ. Nhưng ánh mắt ấy – ánh mắt biết sợ nhưng không quay lưng, biết nguy hiểm nhưng vẫn kêu lên giữa lằn ranh sinh tử – đã khiến ông xấu hổ.
Người từng hằn học vì phải chở theo một thằng “con nhà nghèo vướng víu” giờ cúi đầu.
Vài ngày sau…
Một chiếc xe khác tiến vào ngôi làng nhỏ. Không phải Mercedes sang trọng, chỉ là chiếc SUV thường, nhưng lần này ông Tân đích thân lái. Cùng ông là vài người từ tổ chức từ thiện của tập đoàn.
Họ dựng bảng cảnh báo bom mìn ở khu vực nguy hiểm, trao học bổng cho cậu bé và tài trợ chi phí học hành đến đại học nếu cậu muốn.
Ông Tân nắm lấy tay cậu bé, cúi người thấp xuống:
“Cháu đã cứu chú. Giờ chú sẽ giữ lời – giúp cháu thay đổi cuộc đời. Nhưng chú nghĩ… người thay đổi lớn nhất… là chú.”
Cậu bé không hiểu hết, chỉ cúi đầu lí nhí:
“Cháu không muốn làm anh hùng. Cháu chỉ… không muốn ai chết như anh cháu nữa…”
Và từ khoảnh khắc đó, một cậu bé nghèo đã thay đổi cả vận mệnh của một ông chủ tịch đầy kiêu hãnh, bằng chính trái tim chân thành và một lời hét cảnh báo giữa hoảng loạn.