“Xuân ơi… Hiệp ơi… sắp tới đám cưới rồi mà, sao lại bỏ bố mẹ mà đi thế này…” – tiếng khóc xé lòng của bác gái khiến ai đứng gần linh cữu cũng phải nghẹn ngào.
Không ai có thể tin được… Chỉ còn mấy tuần nữa thôi, cặp đôi Xuân – Hiệp đã có thể khoác tay nhau bước lên lễ đường. Thế mà bây giờ, họ lại nằm đó – bên nhau, trong hai chiếc quan tài lạnh lẽo.
Ba năm trước, Xuân và Hiệp là cặp đôi được cả xóm ngưỡng mộ. Yêu nhau từ thuở còn học cấp ba, cùng nhau đi học, đi làm, vượt qua bao khó khăn. Khi tình yêu chín muồi, họ lên kế hoạch tổ chức đám cưới. Nhưng rồi… dịch COVID-19 ập tới. Công việc đình trệ, cuộc sống đảo lộn. Lúc ấy Xuân đang mang thai bé Phong, nên cả hai quyết định hoãn cưới, dành mọi thứ tốt nhất cho con.
Hai bên gia đình đều hiểu, đều thương. Dù chưa làm lễ cưới, Hiệp vẫn ở bên Xuân, chăm sóc từ lúc cô bầu bì đến lúc vượt cạn. Anh đỡ đần từng việc nhỏ, vừa làm bố, vừa làm chồng, dù chưa danh chính ngôn thuận.
Phong ra đời, là kết tinh tình yêu đẹp đẽ giữa họ – đứa trẻ lanh lợi, đáng yêu, được hai bên nội ngoại yêu thương hết mực.
Khi bé Phong tròn 2 tuổi, gia đình quyết định tổ chức lễ cưới cho Xuân và Hiệp thật ấm cúng. Mọi thứ đã sẵn sàng: thiệp mời in rồi, váy cưới may xong, lễ đường đặt cọc, chỉ đợi ngày là rước dâu.
Vậy mà…
Chỉ một tuần trước đám cưới, trên đường đi chụp ảnh cưới ở Đà Lạt, xe chở Xuân và Hiệp gặp tai nạn do tài xế mất lái vì trời mưa lớn. Cả hai tử nạn tại chỗ.
Tin dữ khiến cả hai bên gia đình gục ngã. Bố mẹ Xuân chỉ kịp nhìn lại con gái trong bộ váy cưới trắng lấm máu. Bố mẹ Hiệp thì chết lặng trước con trai vừa trưởng thành đã lìa xa.
Còn bé Phong – chẳng thể hiểu nổi – cứ hỏi ông bà:
“Ba mẹ đâu rồi, sao không về đón con?”
Tang lễ diễn ra trong tiếng nấc nghẹn. Trên bàn thờ, ảnh cưới của Xuân – Hiệp đặt cạnh nhau, nụ cười vẫn rạng rỡ… như chưa từng biết rằng đó sẽ là khoảnh khắc cuối cùng.
Bác gái ôm di ảnh con, khóc nghẹn:
“Chỉ còn mấy ngày nữa thôi là mẹ có thể gọi các con là vợ chồng, là cô dâu – chú rể của mẹ. Sao không chờ thêm chút nữa, Xuân ơi… Hiệp ơi…”
Người dân cả làng đến tiễn biệt, ai cũng đau lòng. Một cặp đôi sống tử tế, yêu nhau thật lòng… lại bị chia cắt ngay trước ngưỡng hạnh phúc.
Bé Phong giờ được ông bà nội ngoại thay nhau nuôi nấng. Đứa trẻ không còn ba mẹ, nhưng lớn lên trong tình yêu thương của cả dòng họ – như cách để bù đắp phần nào số phận nghiệt ngã.
Trên bàn thờ, ảnh cưới của Xuân và Hiệp vẫn còn đó. Mỗi dịp Tết đến, mẹ của Xuân lại thắp nén nhang, thì thầm:
“Xuân ơi, Hiệp ơi… ở bên kia, hai con nhớ nắm tay nhau, như đã hứa nhé…”
Một đám cưới dang dở. Một tình yêu vĩnh viễn.
Họ ra đi khi yêu nhau nhất – và có lẽ, cũng sẽ ở bên nhau mãi mãi.