Xe ta;/ng vừa mới lăn bánh được 5 phút thì điện thoại của người m-/ất trong quan tài reo vang không ngớt, cả xe vội vàng dừng lại để mở nắp bỏ điện thoại ra thì không ngờ người gọi tới chính là…
Trưa hôm ấy, mặt trời không gắt, nhưng không ai trong gia đình cảm thấy mát mẻ.
Đám t;/ang của ông Hòa – một người cha nghiêm khắc nhưng tận tụy, diễn ra lặng lẽ mà nặng trĩu. Ông m-/ất vì t/ai b/iến, cấp cứu không kịp.
Qu;an t/ài được đặt ngay ngắn trên chiếc xe tang phủ khăn trắng, vòng hoa chất đầy sau thùng xe.
Xe ta/ng vừa lăn bánh khỏi cổng nhà đúng 5 phút, mọi người đang sụt sùi thì bỗng…
“Reng… reng… reng…”
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên — từ trong… quan tài.
Không ai dám thở mạnh. Bà Hồng – vợ ông – suýt ngất. Mấy người họ hàng tái mặt.
“Điện thoại của ai để quên trong đó à?”
“Không thể nào… ông ấy cầm theo đấy…”
Tài xế dừng xe. Mọi người lập tức bàn bạc, rồi hai người cháu trai run rẩy mở nắp quan tài ra.
Tiếng nhạc chuông vẫn réo vang.
Chiếc điện thoại nằm ngay bên cạnh tay ông, trong túi áo sơ mi ông mặc.
Màn hình hiện rõ tên người gọi đến:
Cả xe c;/hết lặng vì người gọi đến chính là…
…chính là “Ông Hòa (Nhà)” – tên mà gia đình lưu trong danh bạ của ông Hòa.
Không ai dám động vào điện thoại. Chiếc máy vẫn rung lên từng hồi, âm thanh không lớn nhưng trong khoảnh khắc ấy, nó giống như một tiếng gọi từ cõi âm vọng về.
Bà Hồng run rẩy thì thầm:
– Không… không phải ổng gọi cho mình… chính là máy ổng đang đổ chuông mà…
Cậu con trai cả – anh Dũng – lập tức giật lấy điện thoại, nhìn vào màn hình, rồi tái mặt:
– Số gọi tới… là số của ba. Nhưng máy này cũng là của ba. Vậy… ai đang cầm máy còn lại?
Mọi người quay sang nhìn nhau, tim đập thình thịch.
Anh Dũng luống cuống bấm nút nghe, bật loa ngoài. Một giọng nam trung niên vang lên, nghèn nghẹt:
– Alô… alô… cho tôi hỏi… có phải ông Hòa vừa mất không?
– Ai… ai vậy? – Anh Dũng hỏi, giọng đứt quãng.
Người ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lát rồi nói:
– Tôi là Trần Văn Hòa. Tôi bị mất điện thoại mấy hôm nay. Vừa nhặt được sim cũ, bật lại thì thấy có cuộc gọi nhỡ từ số này… tôi xin lỗi… tôi không biết người gọi là ai, chỉ thấy tên lưu là “Nhà” nên bấm đại…
Một giây yên lặng.
Cả xe tang như chìm trong hư không. Người vừa gọi điện… cũng tên là Hòa. Mà trùng hợp kỳ lạ hơn, giọng nói – dù khác – nhưng nhấn nhá, tiết tấu… lại khiến bà Hồng lạnh sống lưng.
Bà lắp bắp, giật lấy điện thoại:
– Chú… chú là ai? Có phải… có phải từng sống ở Cầu Tre không?
– Dạ? Sao bác biết? Tôi đúng là người quê Cầu Tre, nhưng đi biệt mấy chục năm rồi. Bác là…
Không đợi người kia nói hết, bà Hồng ngồi thụp xuống, tay run bần bật:
– Trời ơi… không thể nào… Cầu Tre chỉ có một người tên Hòa sinh năm ấy thôi… mà người đó chính là chồng tôi!
Sự việc lập tức bị dừng lại. Quan tài ông Hòa được đưa trở lại nhà.
Chiều hôm đó, cả gia đình ngồi vây quanh người đàn ông lạ – “ông Hòa” gọi điện từ số sim trùng tên.
Sau khi đối chiếu giấy tờ, vân tay, và đặc biệt là… vết sẹo nhỏ trên trán mà chỉ người trong nhà mới biết, sự thật bàng hoàng vỡ lẽ: Người nằm trong quan tài… không phải ông Hòa.
Người mất trong vụ tai biến không mang theo giấy tờ tùy thân. Khi đưa vào viện cấp cứu, ông ta bất tỉnh, khuôn mặt lại có nét tương tự ông Hòa nên hàng xóm gọi điện báo nhầm. Gia đình trong cơn hoảng loạn đã không kiểm tra kỹ. Và người đàn ông ấy – vô danh – đã ra đi, mang theo danh phận không thuộc về mình.
Vậy còn ông Hòa thật sự?
Người đàn ông “gọi về từ sim cũ” chính là ông. Sau cuộc cãi vã với bà Hồng một tuần trước, ông bỏ nhà đi lang thang, mất điện thoại, bị ngất vì tụt huyết áp ở công viên. Một người tốt bụng đã đưa ông vào trạm xá nhỏ điều trị. Khi tỉnh dậy, ông không nhớ nổi số nào ngoài duy nhất một cái tên trong danh bạ: “Nhà”.
Tối hôm đó, sau tất cả, ông Hòa trở về nhà mình, giữa ánh mắt vừa sững sờ, vừa mừng rỡ của vợ con.
Chiếc quan tài đã đóng nắp lại lần nữa – nhưng lần này là để tiễn biệt một người xa lạ, chưa từng được ai nhớ tên. Gia đình ông Hòa tổ chức lại lễ tang trang trọng cho người ấy, với tấm bia ghi:
“Vị khách vô danh – cảm ơn vì đã giúp chúng tôi nhận ra điều quý giá nhất: là còn nhau.”