Từ ngày gặp My, Thắng thay đổi hẳn. Anh không còn rong chơi như trước mà muốn ổn định, lập gia đình. My hiền lành, công việc ổn định, ngoại hình dễ nhìn và gia đình có nền tảng. Khi Thắng đưa My về ra mắt, mẹ anh cũng gật đầu đồng thuận sau buổi trò chuyện.
Sau vài tháng tìm hiểu, hai bên gia đình nhanh chóng bàn đến chuyện cưới hỏi. My nói với Thắng:
“Em muốn may một chiếc váy cưới thật đẹp để giữ làm kỷ niệm. Mình đi du lịch cũng sẽ dùng nó chụp ảnh.”
Thắng đồng ý ngay. My chọn chiếc váy màu hồng tinh tế, thanh lịch, rất hợp với vóc dáng. Khi đem khoe với mẹ chồng tương lai, bà cười hiền:
“Xinh thế này mặc gì cũng đẹp. Lúc trẻ mẹ cũng ước có váy như vậy.”
Đám cưới được ấn định vào ngày đẹp trời. Mẹ Thắng chuẩn bị kỹ càng, từ lễ ăn hỏi đến lễ rước dâu. Sáng hôm đó, nhà trai khởi hành đúng giờ. Khi đến nhà My – một căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô – mọi người đứng đợi cô dâu xuất hiện.
Khi đồng hồ chỉ gần trưa, từ trên cầu thang, My xuất hiện. Nhưng không ai ngờ cô lại mặc chiếc váy trắng cũ, có dấ/u v/ết lấ/m lem thay vì chiếc váy hồng như đã chuẩn bị. Mọi người sử/ng s/ốt. Mẹ cô lập tức hỏi:
“Con bị sao thế? Váy đâu? Sao mặc bộ này?”
My bình tĩnh đáp:
“Mẹ đừng l/o. Con muốn nói vài điều trước khi về nhà chồng.”
Ngay lúc đó, đoàn nhà trai bước vào. Khi thấy cô dâu, mẹ Thắng bỗng cho/áng vá/ng ng/ã xuống, còn Thắng thì lắ/p bắ/p không nói nên lời. Cả họ nhà trai lặ/ng đi vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thắng ru/n rẩ/y tiến tới:
“Tại sao em lại mặc chiếc váy đó…”
My nhìn thẳng vào Thắng, ánh mắt không còn dịu dàng như mọi lần, mà lạnh lẽo và rắn rỏi đến mức khiến anh lùi lại nửa bước.
Cô hít một hơi sâu, giọng đều và chậm rãi:
— Vì chiếc váy này… là của chị tôi, người mà anh đã từng hứa cưới cách đây 4 năm, rồi bỏ rơi không một lời, khi chị ấy phát hiện có thai.
Cả căn phòng lặng như tờ. Mẹ Thắng, dù còn đang choáng váng sau cú ngã, cũng mở to mắt nhìn My, không tin vào tai mình.
Thắng chết sững. Môi anh mấp máy:
— Chị… em?
My gật đầu. Cô bước xuống từng bậc cầu thang, nhẹ nhàng nhưng rắn rỏi:
— Chị tôi tên Minh. Họ đầy đủ là Nguyễn Minh Thư. Bốn năm trước, anh gặp chị tôi khi đi công tác ở Đà Nẵng. Chị là nhân viên khách sạn, xinh đẹp, hiền lành. Hai người yêu nhau hơn một năm, rồi chị mang thai. Nhưng khi báo tin cho anh… anh biến mất. Không liên lạc, không lời từ biệt.
Thắng xanh mặt, đôi mắt lạc đi như người vừa tỉnh mộng.
— Không… anh… anh không biết… Em là em gái Minh Thư?
My mím môi, kéo từ trong túi váy ra một bức ảnh cũ. Trong ảnh là Thắng – lúc trẻ – đang cười rạng rỡ bên một cô gái có gương mặt hao hao My, đang mang bụng bầu.
— Đây là tấm hình cuối cùng chị tôi giữ lại. Còn đứa bé? Anh có biết nó không bao giờ được sinh ra không? Vì chị tôi đã trầm cảm, bị ngã cầu thang trong lúc ngồi đợi tin nhắn của anh suốt 3 ngày.
Mẹ Thắng lúc này khóc nức nở, run rẩy:
— Trời ơi… Thắng ơi, sao lại có chuyện này? Sao con có thể…
Thắng cúi gập người, không dám ngẩng mặt. Mồ hôi túa ra như tắm. Anh nhớ lại mối tình chóng vánh ở Đà Nẵng, nghĩ là thoáng qua. Khi nghe tin người con gái ấy có thai, anh hoang mang rồi… chọn làm thinh, rồi tự lừa mình quên đi.
Và giờ, quá khứ anh chôn giấu, đang đứng ngay trước mặt – trong hình hài người con gái mà anh yêu, định cưới làm vợ.
My nhìn anh, ánh mắt buốt giá:
— Em từng muốn tha thứ. Từng nghĩ rằng, nếu anh hối lỗi, em sẽ im lặng… Nhưng khi thấy anh hào hứng may váy, chọn ngày cưới, gọi điện rủ bạn bè liên hoan… như chưa từng xảy ra chuyện gì…
Em biết: Anh không xứng.
Cô quay sang mẹ mình, nhẹ nhàng nói:
— Con xin lỗi vì không nói sớm. Nhưng con không thể làm dâu một gia đình mà mọi thứ khởi đầu bằng dối trá và máu mắt của chị mình.
My cúi chào hai bên gia đình, rồi gỡ nhẹ chiếc khăn voan, đặt lên bàn, bước ra cửa. Ánh nắng trưa chiếu lên thân váy trắng cũ kỹ, loang vài vết ố – nhưng trên người cô, nó lại mang một vẻ kiêu hãnh lạ kỳ, như một tấm giáp của sự thật.
Thắng gục xuống nền, úp mặt vào hai tay, nghẹn ngào không thành tiếng.
Mẹ anh ngồi đờ đẫn, tay run run nắm lấy tà váy mà lúc nãy bà còn khen “xinh thế này mặc gì cũng đẹp”, giờ hóa thành chiếc áo tang cho lương tâm con trai mình.