Chị Duyên gánh bao rác nặng trĩu qua từng con hẻm nhỏ. Dáng người gầy guộc, lưng còng xuống bởi năm tháng lam lũ. Mỗi ngày chị đều dậy từ 4 giờ sáng, quấn vội tấm khăn rách quanh đầu, đẩy chiếc xe ba gác cũ ra đường, đi nhặt ve chai.
Chị đã sống như vậy… suốt 15 năm, kể từ ngày anh Bình – chồng chị – bỗng nhiên mất tích.
Ngày ấy, anh dắt xe ra đi sau bữa cơm chiều đạm bạc, bảo sẽ đi nhận một mối hàng ở bến cảng xa. Từ đó, không một dòng tin nhắn, không một cuộc gọi, cũng chẳng có ai biết anh đã đi đâu. Người làng bảo chắc anh bị tai nạn, cũng có người xì xào: “Hay là bỏ đi theo ai khác rồi…”
Nhưng chị Duyên không tin.
Chị lặn lội lên công an, xuống tận bệnh viện, nhà xác, cả những trung tâm từ thiện… nơi nào có dấu vết người mất tích là chị tìm đến. Vừa nhặt rác, vừa nuôi con, vừa kiếm chút tiền gửi người dò tin khắp nơi.
Đứa con gái duy nhất của chị, bé Hương, lớn lên bên xe ve chai và những bữa cơm chan nước mắm. Hễ ai hỏi “cha con đâu?”, bé chỉ lặng lẽ cúi đầu. Chị Duyên luôn dạy con một điều duy nhất:
– Cha con không phải người tệ bạc, chắc chắn anh ấy gặp chuyện chẳng lành…
Nhưng năm này qua năm khác, hy vọng mòn mỏi theo từng vết chai trên đôi tay chị.
Cho đến một ngày, khi Hương vừa tròn 18 tuổi, chị vô tình gặp lại chồng mình – ngay tại một trung tâm thương mại lớn giữa thành phố.
Anh Bình – giờ đã khác. Com-lê bóng loáng, tay trong tay cùng một người phụ nữ sành điệu. Đứa bé trai bên cạnh gọi anh ta là “ba” bằng giọng rành rọt.
Chị Duyên đứng chết lặng.
Không còn là người đàn ông nghèo ngày xưa nữa – giờ anh là một doanh nhân thành đạt, đi xe sang, ở nhà cao tầng. Nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, anh Bình lảng đi. Chị bước đến:
– Anh Bình… là em đây… Duyên… đây mà…
Anh nhìn chị trân trối vài giây, rồi lạnh lùng buông một câu:
– Xin lỗi, cô nhầm người rồi.
Rồi anh quay lưng bỏ đi, như thể chưa từng có một quá khứ bên nhau, chưa từng có người vợ chờ đợi 15 năm ròng rã.
Hôm đó, chị Duyên về nhà, mở tấm ảnh cũ đã ngả vàng. Trong hình, anh Bình cười hiền lành, tay đặt lên vai chị và bé Hương còn đỏ hỏn. Chị không khóc. Chỉ thở dài, khẽ nói một mình:
– Thì ra… mất tích thật sự… là khi người ta cố tình biến mất khỏi cuộc đời mình.
Từ ngày hôm ấy, chị Duyên bỏ việc tìm chồng. Chị gom những gì còn lại – một chút lòng tự trọng, tình thương và nước mắt – để bước tiếp cùng con gái. Bởi giờ chị đã hiểu: có những người ra đi không phải vì bị số phận đẩy đưa, mà vì lòng tham đã chọn đường khác.