Mẹ tôi mất vào một buổi chiều tháng Sáu oi ả. Cơn đau tim bất ngờ khiến bà ra đi trong vòng tay bố, không kịp trăn trối điều gì. Cả gia đình như rơi vào vực sâu. Bố tôi – vốn là người ít nói – từ ngày mẹ mất thì trầm mặc hẳn, ngồi hàng giờ bên bàn thờ, mắt đỏ hoe.
Chúng tôi – ba anh em – chỉ biết ở bên động viên, thay nhau qua lại chăm sóc ông. Tôi vẫn nghĩ bố sẽ mất nhiều năm để nguôi ngoai. Nhưng không…
Chưa đầy hai tháng sau, một buổi sáng, bố gọi cả nhà về, nói có chuyện quan trọng. Khi chúng tôi vừa ngồi xuống bàn, ông đã cười hớn hở:
– Bố sắp lấy vợ…
Không ai tin vào tai mình. Anh cả tôi chớp mắt mấy lần mới hỏi:
– Bố… nói gì ạ?
Bố nhìn chúng tôi, ánh mắt đầy tự hào:
– Cô ấy tên Ngọc, mới 23 tuổi, ngoan hiền lắm. Bố không muốn sống cô đơn nữa.
Tôi chết lặng. Hai tháng trước, bố còn khóc vật vã bên quan tài mẹ, nói “Không ai thay thế được bà ấy”… Giờ, một cô gái kém bố 45 tuổi lại trở thành “vợ mới”.
Chưa hết, ông tuyên bố:
– Tất cả tài sản, đất đai, nhà cửa… bố sẽ để lại cho Ngọc. Các con đã trưởng thành, tự lo được cho mình, không cần dựa vào bố.
Anh hai tôi tức giận đập bàn:
– Bố có biết bố đang nói gì không? Đó là tài sản của cả nhà, mẹ đã dành dụm cả đời!
Bố gắt:
– Mẹ các con mất rồi. Tài sản này là của bố, bố có quyền quyết định!
Không khí gia đình từ đó căng như dây đàn. Chúng tôi gần như không còn nói chuyện được với bố.
Ngày cưới diễn ra lặng lẽ. Họ hàng nhiều người không đến, hàng xóm xì xào. Ngọc mặc váy trắng, cười rạng rỡ, trong khi bố tôi – với mái tóc bạc – nắm chặt tay cô như sợ mất. Từ hôm ấy, Ngọc gần như dính lấy bố 24/24. Bố đi đâu, cô đi đó; điện thoại của bố cũng đổi sang mật khẩu mà ngay cả anh em tôi cũng không biết.
Ban đầu, chúng tôi chỉ nghi ngờ cô ta lấy bố vì tiền, nhưng chưa có chứng cứ. Cho đến một buổi tối, chị Hoa – hàng xóm cạnh nhà – hớt hải sang tìm tôi:
– Chiều nay tao thấy con Ngọc đưa một thằng trai trẻ vào nhà mày, còn ôm ấp nhau. Lúc đó ông Lâm (bố mày) đang đi uống rượu.
Tôi nghe mà nóng bừng mặt. Nhưng khi nói lại với bố, ông gạt đi:
– Các con đừng vu oan cho vợ bố. Ngọc tốt lắm, các con không hiểu đâu.
Bố càng bênh, chúng tôi càng lo. Anh cả quyết định thuê người theo dõi. Ba ngày sau, chúng tôi nhận được video: Ngọc và một người đàn ông trẻ, khoảng 30 tuổi, hôn nhau trong quán cà phê, rồi thuê phòng khách sạn. Điều khiến chúng tôi sốc hơn là… trong hồ sơ điều tra, người đàn ông ấy chính là chồng hợp pháp của Ngọc – họ chưa từng ly hôn.
Hóa ra, cả hai dựng lên màn kịch “góa phụ và tình trẻ” để tiếp cận bố tôi, chiếm lòng tin, rồi từ từ thâu tóm tài sản.
Tối hôm đó, chúng tôi đưa toàn bộ chứng cứ cho bố. Ông xem, tay run bần bật, môi mấp máy mà không nói được câu nào. Đêm ấy, ông không ngủ, ngồi một mình trước bàn thờ mẹ, rít từng hơi thuốc dài. Tôi nghe tiếng ông lẩm bẩm:
– Bà ơi… tôi sai rồi…
Sáng hôm sau, ông gọi ba anh em lại. Ánh mắt mỏi mệt, nhưng giọng ông kiên quyết:
– Bố sẽ hủy toàn bộ giấy tờ sang tên cho Ngọc. Tài sản này sẽ chia đều cho các con, đúng như mẹ các con khi còn sống mong muốn.
Chúng tôi không ai nói gì, chỉ thấy mắt mình cay xè. Còn Ngọc… khi phát hiện âm mưu bại lộ, đã cuốn gói bỏ đi ngay trong đêm, mang theo một ít tiền mặt mà bố đã đưa trước đó.
Bố tôi mất nhiều tháng mới nguôi ngoai, sức khỏe cũng yếu dần. Nhưng nỗi ân hận vẫn còn nguyên. Có lần, ông nắm tay tôi, nói khẽ:
– Nếu không có các con, chắc bố mất hết rồi…
Tôi nhìn người đàn ông tóc bạc trước mặt, bỗng thấy ông già đi cả chục tuổi. Gia đình đã mất mẹ, và suýt nữa mất luôn người cha – không phải vì cái chết, mà vì một phút lòng người mù quáng.