Vợ m//ất 49 ngày chồng chợt nhận được cuộc gọi từ bệ/nh việ/n yê/u cầ/u đến đón con mới sinh, đến nơi anh ng/ã qu/ỵ khi thấy…
Vợ chồng Hùng và Vân kết hôn đến nay đã được hơn 2 năm, người ngoài nhìn vào ai cũng khen Vân có số hưởng mới lấy được một tấm chồng giỏi giang lại thành đạt như Hùng.
Quả thật Vân cũng tự hào lắm… vậy nhưng kh/ổ nỗ/i khi người ngoài vẫn nghĩ cuộc hôn nhân của Vân trọn vẹn thì cô lại đ//au đớ//n tột cùng khi nghĩ về nó. Và cái nguyên nhân chính là cưới đã lâu như người ta có con bồng con bế… còn Vân thì mãi chẳng thể có bầu… sinh cho Hùng một đứa con nối dõi.
Cô khát có con lắm, chính vì thế mà Vân tìm đủ cách rồi uống đủ các thứ thu///ốc để nhanh chóng có bầu. Vậy nhưng vì bác sỹ báo t//ử cu///ng của cô mỏ///ng nên việc ma//ng tha//i rất kh///ó kh//ăn, nếu có ma//ng th//ai được thì ngu//y c//ơ s///ảy th///ai vô cùng lớn.
– Em chắc không thể làm mẹ được rồi… Hay là mình l/y hô/n đi chồng?? Dù sao anh cũng là con một…
– V/ớ v/ẩn, chuyện con cái là lộc trời cho chứ có phải muốn là muốn. Anh lấy em về để làm vợ chứ không phải cái m///áy đ//ẻ. Em cứ từ từ… rồi sẽ có b//ầu thôi. Nếu không được thì vợ chồng mình nhận con nuôi. Anh cấ//m em nói đến chuyện l//y hô//n.
Và thế là suy đi nghĩ lại thì vợ chồng Hùng quyết định làm thủ tục để nhận con nuôi. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ tốt đẹp… vậy nhưng ngày hôm đó khi đang trên đường đi làm về thì Vân bị t//ai nạ///n qua đời. Giây phút đó Hùng đ//au đớ//n như muốn ch//ết đi. T//ang l//ễ của vợ xong xuôi, ai nhìn Hùng cũng thấy cả//m thươ//ng vì anh còn quá trẻ mà đã g//óa v//ợ.
– Dù sao cô ấy cũng ch//ết rồi… cậu cũng phải sống tiếp. Vợ câu dưới suối vàng chắc cũng mong muốn cậu được bình an như thế.
Từ ngày vợ m//ất thì ngày nào Hùng cũng nằm mơ thấy vợ b/áo mộ/ng về.: “Đứa bé là con của anh… anh hãy nuôi nó”. Hùng tỉnh dậy toát mồ hôi, khi nhớ lại câu vợ nói với mình.
Vậy nhưng lúc đó Hùng chỉ cho rằng mình vì quá thư/ơng nhớ vợ nên mới như vậy. Khi còn sống vợ chồng anh còn không thể có con… chứ đừng nói là giờ vợ ch///ết đi có thể sinh cho Hùng đứa con.
Vậy nhưng cái điều khiến Hùng không dám tin đó là khi anh đang thắp hương giỗ 49 ngày cho vợ thì bất ngờ có một cuộc điện thoại từ bện/h vi/ện báo anh đến làm thủ tục cho đứa con mới sinh. Khỏi phải nói lúc đó Hùng điế/ng ngư/ời như nào… anh chợt nhớ đến những đêm vợ b//áo m//ộng cho mình. Hùng phóng xe lên bệnh viện… mà rồi khi bác sỹ chỉ vào căn phòng nơi đứa con của mình mới chào đời thì Hùng hồi hộp vô cùng. Và cái điều ki/nh ng/ạc nhất đó là lúc người phụ nữ bế đứa con ấy quay mặt lại nhìn Hùng thì anh rụ//ng r//ời…
Người phụ nữ bế đứa trẻ ấy không ai khác chính là… mẹ chồng của Hùng.
Bà mặc áo bệnh nhân, gương mặt hốc hác nhưng ánh mắt lại lấp lánh một thứ ánh sáng khó tả. Khi thấy Hùng, bà mỉm cười nhạt rồi thì thào:
– Con trai… đây là máu mủ của nhà mình… là cháu nội của mẹ… và cũng là con của con.
Hùng choáng váng, toàn thân run bần bật, hai chân như không còn sức đứng vững. Anh lắp bắp, giọng đứt quãng:
– Mẹ… mẹ… nói gì vậy? Con… con với Vân… cả đời còn chưa có con… thì làm sao…
Bác sĩ đứng cạnh đó mới chậm rãi lên tiếng, đặt tập hồ sơ vào tay Hùng:
– Anh Hùng, chị Vân trước khi mất đã để lại hồ sơ thụ tinh ống nghiệm. Chúng tôi được biết vợ chồng anh đã nhiều lần đăng ký nhưng chưa thành công. Tuy nhiên… thật bất ngờ là trước khi tai nạn xảy ra, chị ấy đã kịp để lại mẫu phôi được tạo thành từ chính hai người. Gia đình đã xin chúng tôi cấy phôi ấy… và người mang thai hộ chính là… mẹ của anh.
Hùng chết lặng. Tất cả những mảnh ghép rời rạc trong đầu anh bỗng chốc liền lại. Những giấc mơ, lời dặn của vợ nơi cõi âm: “Đứa bé là con của anh… anh hãy nuôi nó”. Thì ra Vân đã sắp đặt tất cả, ngay cả khi biết mình khó lòng sống sót.
Anh bước đến gần, nhìn đứa trẻ đỏ hỏn trong vòng tay mẹ. Nó bé bỏng, yếu ớt, nhưng từng đường nét trên gương mặt lại phảng phất giống Vân đến rợn ngợp.
Nước mắt Hùng trào ra, anh run rẩy chìa tay đón lấy con, ngực nghẹn cứng. Trong khoảnh khắc ấy, anh hiểu rằng Vân đã yêu anh đến tận hơi thở cuối cùng, trao cho anh một món quà vừa thiêng liêng vừa xé lòng.
Đứa bé oe oe khóc, còn Hùng thì ôm chặt vào lòng, thầm thì trong nước mắt:
– Cảm ơn em… Vân… Anh sẽ nuôi con nên người, thay cả phần của em…