Vợ m//ất 3 ngày về b//áo mộ/ng, chồng gỡ trần nhà xuống s/ững s/ờ khi thấy bí mật động trời…
Ba ngày sau lễ tiễn vợ, Hoàng vẫn chưa thể tin người phụ nữ tảo tần ấy đã rời xa anh mãi mãi. Cô ra đi vì b//ạo b//ệnh, mọi thứ diễn ra nhanh đến mức anh không kịp chuẩn bị tinh thần.
Đêm nào Hoàng cũng ngồi thẫn thờ bên bàn thờ vợ. Cô là người phụ nữ hiền lành, suốt đời chỉ biết lo cho chồng con, chưa từng đòi hỏi điều gì cho bản thân. Anh thắp nhang, khấn khẽ:
“Em ơi… nếu còn điều gì chưa yên lòng, hãy cho anh biết.”
Tối hôm đó, Hoàng mơ thấy vợ. Cô đứng trước mặt anh, dáng người nhỏ bé, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy lo lắng. Cô khẽ nói:
“Anh… trần nhà… trần nhà…”
Rồi cô quay lưng bỏ đi, bóng dáng mờ dần trong ánh sáng nhạt nhòa. Hoàng choàng tỉnh, tim đập loạn. Anh ngước nhìn trần gỗ đã cũ. “Trần nhà… có gì ở đó sao?”
Sáng hôm sau, Hoàng kê bàn trèo lên. Dùng tua vít, anh cẩn thận tháo từng tấm gỗ. Tay anh ru//n rẩ//y, tim thắt lại vì hồi hộp. Khi gỡ gần hết, anh thấy một túi nylon đen được giấ//u sát xà ngang.
Hoàng kéo nó xuống. Anh s/ững s/ờ khi bên trong là…
…một cuốn sổ cũ kỹ, buộc dây thun đã mủn, và một tập giấy tờ – toàn là bản photo hộ khẩu, chứng minh thư, hình ảnh một bé gái… và cả một giấy khai sinh lạ.
Trong giấy khai sinh ấy, mục “Họ tên mẹ” không phải tên vợ anh – mà là một người phụ nữ khác, nhưng đứa bé lại mang họ của anh.
Hoàng chết lặng. Tim anh đập thình thịch như trống dồn.
Cuốn sổ nhật ký rơi xuống sàn, lật mở trang đầu tiên, với nét chữ quen thuộc – chữ của vợ anh. “Nếu một ngày em không còn bên anh nữa, mong anh hãy tha thứ vì đã giấu chuyện này…”
Trang tiếp theo, vợ anh kể lại từng dòng: “Năm đó, trước khi gặp anh, em từng lỡ dại bị người ta phụ bạc, sinh một bé gái. Vì quá đau khổ, em gửi con cho một người quen nuôi giùm. Sau này, khi em gặp anh – em định kể, nhưng rồi thấy anh yêu em thật lòng, em lại sợ. Sợ mất anh. Em lặng lẽ chu cấp, giấu kín mọi thứ… Đứa bé giờ đã lớn, em vẫn âm thầm theo dõi nó mỗi tháng qua ảnh, giấy tờ người ta gửi về…”
Cuối cùng là một bức ảnh in màu – cũ kỹ – chụp một cô bé học lớp 6, đứng trước cổng trường tỉnh lẻ, gương mặt hao hao Hoàng đến kỳ lạ.
Anh ngồi phịch xuống, hai tay ôm đầu, nghẹn ngào.
Người vợ mà anh tưởng đã không còn gì giấu giếm, hóa ra lại mang theo một bí mật tận đáy lòng – suốt cả cuộc đời.
Vài ngày sau, Hoàng lần theo địa chỉ cũ được ghi trong giấy tờ. Tại một vùng quê yên bình, anh tìm được cô bé – đang sống cùng một cặp vợ chồng già.
Khi anh đứng trước cổng, cô bé bước ra.
Anh lặng người. Đôi mắt ấy. Nụ cười ấy. Cả cái bĩu môi giống hệt vợ anh mỗi lần giận dỗi.
Cô bé hỏi:
— “Chú là ai vậy?”
Hoàng khẽ cười, giọng nghẹn ngào:
— “Chú là… bạn của mẹ con. Mẹ con gửi chú đến gặp con.”
Và trong ánh nắng chiều loang lổ, một người đàn ông lặng lẽ bước bên đứa trẻ xa lạ – nhưng thân thuộc đến nao lòng.
…một khẩu súng ngắn màu đen, lạnh toát, rơi ra lăn lóc ngay bên chân anh.
Anh xe ôm sững người.
Tay run bắn, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh chưa từng thấy súng thật ngoài đời bao giờ, chỉ là một người lao động nghèo chạy xe mỗi ngày để kiếm miếng cơm, giờ đây đứng chết lặng trước cảnh tượng chẳng khác gì phim hành động.
Anh lắp bắp:
— “Trời ơi… cái gì thế này…?”
Cúi xuống nhìn kỹ hơn, anh thấy trong túi xách còn một xấp tiền dày, vài hộ chiếu mang tên khác nhau, và một thẻ ra vào mang logo của một tổ chức anh không rõ là gì – toàn chữ nước ngoài.
Cô gái vẫn bất tỉnh, hơi thở yếu ớt.
Anh đấu tranh nội tâm: gọi công an? hay bế cô đi viện? hay bỏ chạy?
Nhưng là người từng sống dưới đáy xã hội, anh biết rõ: nếu bị hiểu lầm, một người như anh dễ bị ghép tội lắm.
Đúng lúc ấy, một bóng đen vụt qua tán cây bên kia công viên.
Có người đang theo dõi.
Anh quay phắt lại. Nhưng không kịp. Một tiếng “bịch” vang lên sau lưng anh.
Cô gái mở mắt.
Nhưng đôi mắt ấy không hề hoảng loạn. Mà sắc lạnh. Tỉnh táo. Và… cảnh giác.
Cô bật dậy, giằng lại chiếc túi, giọng trầm khàn:
— “Anh không nên thấy cái đó.”
Anh xe ôm nuốt khan, lùi lại:
— “Tôi… tôi chỉ định giúp…”
Cô gái thở dốc, nhìn quanh rồi chợt nói nhanh:
— “Nghe tôi! Họ đang theo dõi! Nếu anh còn muốn sống, đưa tôi ra khỏi đây – ngay lập tức!”