Vợ chồng tôi có 20 tỷ tiết kiệm nhưng không cho đứa con nào hết, đời ai người nấy lo: Nói ra ai cũng chê ỏng eo bảo keo kiệt nhưng chẳng ngờ được đúng 1 năm sau…
Vợ chồng tôi buôn bán cả đời, chẳng ăn chơi tiêu xài gì nhiều, gom góp mãi mới được 20 tỷ. Có ba đứa con: một đứa làm công chức, một đứa kinh doanh nhỏ, đứa út thì còn đang học cao học.
Chúng nó biết cha mẹ có tiền, cứ bóng gió chuyện “chia trước cho đỡ tranh chấp sau”, “có tuổi rồi nên chuyển bớt đi cho nhàn”… Nhưng tôi và bà nhà nhất quyết không.
“Tiền vợ chồng tôi tự làm ra, khi nào cần chúng mày thì tự nói. Còn bây giờ, đời ai nấy lo!”
Họ hàng, lối xóm biết chuyện thì ch-/ê đủ điều:
“Có mỗi ba đứa con mà không cho đồng nào, già rồi còn giữ làm gì?”
“Tiền để làm mồi cho người ngoài à?”
Đám con thì hậm hực ra mặt, nói năng lạnh nhạt, lễ tết cũng qua loa cho xong.
Thế rồi đúng 1 năm sau, một chuyện không ai ngờ tới xảy ra.
Tôi và bà nhà tuyên bố… lập di chúc.
Ba đứa con ch-/ết lặng, và rồi sau …
… và rồi sau khi nghe nội dung di chúc, cả ba đều đứng không vững.
Tôi tuyên bố trước mặt các con, với sự chứng kiến của luật sư và họ hàng hai bên: “Toàn bộ 20 tỷ, vợ chồng tôi sẽ không chia cho ai ngay lúc này. Nhưng… chúng tôi sẽ để lại cho đứa nào thật sự sống có trách nhiệm, biết hiếu thảo và biết lao động chân chính.”
Nghe tới đó, đứa nào cũng tái mặt. Nhưng tôi chưa dừng lại: “Chúng tôi sẽ gửi toàn bộ vào quỹ tín thác, mỗi năm sẽ được kiểm tra lại hồ sơ công việc, cuộc sống và cách đối nhân xử thế của từng đứa. Ai sống tốt, sống đàng hoàng, có hiếu thì mới được hưởng. Còn nếu sống tồi, bất hiếu, chỉ chăm chăm ngửa tay xin tiền – thì một xu cũng không có.”
Cả căn phòng im phăng phắc.
Tôi nhìn rõ nét mặt từng đứa:
– Thằng cả – công chức – trước giờ vẫn nghĩ mình đương nhiên là “con trưởng, được phần nhiều”. Nay đỏ bừng mặt, vì mấy tháng nay vừa xin tôi 500 triệu “đầu tư đất chung với bạn” nhưng tôi từ chối.
– Con hai – kinh doanh nhỏ – từng úp mở hỏi vay vốn nhưng sau đó chê tôi “sợ con giỏi hơn thì tiếc của”. Giờ cúi gằm mặt.
– Thằng út – sinh viên cao học – ít nói, trước giờ ít đụng chạm chuyện tiền bạc, nhưng ánh mắt hôm nay cũng xao động không giấu được.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ… là sau hôm ấy, mọi chuyện thay đổi rõ rệt.
Con cái bắt đầu quay lại quan tâm bố mẹ thật lòng. Không còn quà cáp xa xỉ hay lời nịnh bợ. Thay vào đó là những lần điện thoại hỏi thăm, những buổi cuối tuần về nhà nấu ăn, sửa vặt cái vòi nước, cái bóng đèn, rồi dẫn ông bà đi khám bệnh.
Thằng cả thì xin về quê nhận công tác gần nhà, con hai chuyển từ hàng hiệu sang mở sạp buôn bán nhỏ nhưng ổn định, còn thằng út bắt đầu đi làm thêm, gửi tiền tiết kiệm vào tài khoản cho mẹ.
Một năm sau nữa, chúng tôi họp gia đình lần nữa.
Tôi mỉm cười nói: “Không ngờ di chúc chưa chia, mà lại đoàn kết được cả nhà. Hóa ra không phải tiền bạc làm hỏng con người – mà chính sự dễ dãi và kỳ vọng sai mới làm hỏng nó.”
Rồi tôi quay sang bà nhà: “Thôi bà ạ, cứ để thế này đi. Khi mình khuất núi, tiền sẽ tự tìm đúng người.”
Và từ hôm đó, tôi mới thật sự thấy già rồi nhưng vẫn an tâm. Vì điều quý nhất không phải 20 tỷ kia – mà là gia đình không còn giả tạo vì tiền.