… Vợ anh – Thảo – bị tai nạn trên đường đi làm về, chấn thương cột sống, bác sĩ nói khả năng phục hồi là rất thấp. Ngày đưa cô ra viện, anh Thành không chờ đến phút thứ hai, lập tức thuê xe chở vợ và một ít đồ đạc về quê ngoại, cách thành phố hơn trăm cây số. Anh nói với mẹ vợ: “Con bận công việc, không thể chăm sóc chu đáo. Mong mẹ trông nom giúp, khi nào sắp xếp ổn, con sẽ đón Thảo về.”
Mẹ Thảo nhìn con gái xanh xao nằm im trên chiếc cáng, nước mắt lăn dài, chỉ gật đầu không nói.
Bốn tháng trôi qua, Thảo nằm trên chiếc giường tre kê sát cửa sổ, mỗi ngày được mẹ lau rửa, bón cơm, rồi kể chuyện làng xóm cho nghe. Cô không khóc nữa, chỉ im lặng, chờ từng cơn đau đi qua.
Còn anh Thành, bốn tháng đó vẫn đi làm, vẫn lên mạng đăng ảnh vui vẻ, thỉnh thoảng gửi về ít tiền viện phí, chẳng hỏi han gì nhiều. Nhưng rồi đột ngột, một buổi chiều đầu thu, anh về quê.
Anh mặc sơ mi là phẳng, tóc vuốt keo gọn gàng, nụ cười nửa miệng bước xuống từ chiếc xe hơi sáng bóng.
Mẹ Thảo nghe tiếng động, chạy ra mừng rỡ: “Ơ, Thành! Con về đón Thảo à?”
Anh gật nhẹ, đưa mắt vào trong nhà. Nhưng khi bước tới cửa phòng, nhìn thấy Thảo ngồi tựa lưng lên tường, tóc cắt ngắn gọn, gương mặt hồng hào hơn trước, đang trò chuyện với một người đàn ông lạ — anh tái mặt.
Người đàn ông ấy là Hòa, bạn học cũ của Thảo, cũng là hàng xóm, hay ghé qua giúp đỡ mẹ con cô những việc nặng nhọc. Anh thường xuyên chở mẹ Thảo đi chợ, bế Thảo phơi nắng, rồi lặng lẽ về, không một lời toan tính.
Thành nhìn thấy Hòa đang đút từng thìa cháo cho Thảo, ánh mắt anh ta dịu dàng, chăm chú. Thảo cũng không tránh ánh mắt ấy. Bốn tháng qua, cô nhận ra ai ở lại, ai rời đi.
Anh lắp bắp: “Anh… anh về đón em. Giờ sắp xếp được rồi…”
Thảo ngước mắt nhìn chồng, ánh nhìn xa lạ, chậm rãi đáp: “Bốn tháng qua… anh sắp xếp được mọi thứ, chỉ quên sắp xếp một điều: lòng mình.”
Anh đứng lặng, giữa sân quê vắng lặng, nghe từng câu nói như tạt vào mặt. Mẹ Thảo đứng cạnh, không nói gì. Hòa chỉ cúi đầu chào rồi lặng lẽ lui ra sau nhà.
Chiếc xe hơi sáng bóng vẫn đỗ ở cổng. Nhưng lần này, anh Thành không bước tới đó nữa.
Chỉ có tiếng gió thổi qua hàng cau, mùi cháo gạo mới nấu lan nhẹ trong không gian, và người phụ nữ từng bị bỏ lại, đang học cách đứng dậy — bằng cả trái tim lẫn đôi chân run rẩy của mình.