Ngày cưới, lẽ ra là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Thế nhưng, ngay khi bước chân vào nhà trai, tôi – Thảo, cô dâu, đã phải chịu đựng điều không tưởng.
Bà Hằng – mẹ chồng tương lai, đứng giữa họ hàng quan khách, chỉ tay vào mặt tôi mắng mỏ:
“Nhà quê như cô mà cũng đòi làm dâu nhà tôi à? Mẹ chết sớm, cha thì bị tù, lớn lên nhờ bà ngoại bán rau nuôi – gia đình gì mà không ra gì!”
Cả sân cưới im phăng phắc.
Tôi nắm chặt tay, đôi mắt rưng rưng, nhưng không một giọt nước mắt rơi. Chồng tôi – Khánh – định lên tiếng thì bị bà trừng mắt chặn lại.
Cô em chồng khinh khỉnh nói thêm:
“Đừng tưởng cưới xong là lên đời nhé! Nhà này không thiếu gì gái ngoan giỏi hơn cô.”
Tôi cười nhẹ. Bước lên phía trước, tôi từ tốn nói bằng giọng rõ ràng, ấm áp:
“Cảm ơn bác đã nói ra hết những gì giấu trong lòng. Hôm nay, dù con chỉ là một đứa con gái nghèo, nhưng con không thấy xấu hổ. Vì con tự hào về bà ngoại – người đã nuôi con bằng rau cháo mà vẫn dạy con thành người.”
Tôi cúi đầu, mở chiếc túi nhỏ đeo bên hông, rút ra một tờ giấy, dõng dạc nói:
“Trước khi đến đây, con đã ký hợp đồng làm việc chính thức tại một công ty luật quốc tế, thu nhập 4.000 USD/tháng. Còn đây là sổ tiết kiệm 500 triệu – con dành để phụ ông bà sửa lại căn nhà dột nát ở quê. Và… con có thêm một món quà cưới: tấm bằng thạc sĩ luật loại xuất sắc.”
Cả sân cưới vỡ òa. Nhưng tôi không cười.
Tôi quay sang Khánh – người chồng mà tôi từng yêu tha thiết – và khẽ nói:
“Em yêu anh, nhưng em không thể bước vào một gia đình không biết tôn trọng người khác, và càng không thể làm dâu nơi mà danh dự người phụ nữ bị chà đạp ngay giữa ngày cưới.”
Tôi tháo nhẫn, đặt vào tay anh rồi bước ra giữa lối đi, ngẩng cao đầu.
Bất ngờ… bà Hằng lao đến, quỳ sụp xuống giữa bao ánh mắt, nghẹn ngào nói:
“Mẹ… xin lỗi. Là mẹ sai. Là mẹ đã mù quáng và độc đoán… Con ơi, con quay lại đi…”
Họ hàng sững sờ. Em chồng cũng quỳ theo, nước mắt rơi không ngừng.
Tôi đứng lặng, rồi nhẹ nhàng bước lại, nắm lấy tay bà, đỡ dậy:
“Con tha lỗi. Nhưng làm dâu, con cần được thương, không phải được thử thách bằng những lời nhục mạ.
Cái kết: Một đám cưới tưởng chừng tan vỡ đã hóa thành giọt nước làm đầy trái tim, khiến một gia đình biết nhìn lại, biết thay đổi. Và cô gái từng bị xem thường… chính là người đã dạy họ thế nào là lòng tự trọng, và thế nào là tình yêu thực sự.