Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một căn chung cư tiện nghi, ai ngờ biến cố cũng đến từ đây vợ chồng tôi mới rõ b/ộ m/ặt con rể…

Vì thương con lấy chồng vất vả, tôi và ông xã bàn nhau cho con gái 2 tỷ làm của hồi môn, đủ để con mua một căn chung cư tiện nghi, ai ngờ biến cố cũng đến từ đây vợ chồng tôi mới rõ b/ộ m/ặt con rể…

Tôi và ông xã đều là công chức về hưu, sống an nhàn trong căn nhà nhỏ ở quận Bình Thạnh. Của ăn của để không nhiều nhưng cũng chẳng đến nỗi túng thiếu. Con gái duy nhất của chúng tôi – bé My – năm nay vừa tròn 27 tuổi, xinh xắn, có học thức, công việc ổn định tại một công ty truyền thông.

Từ nhỏ đến lớn, con bé luôn là niềm tự hào của vợ chồng tôi. Nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện, học hành giỏi giang. Mỗi lần hàng xóm nói “nhà chị phước lớn có đứa con gái khéo”, tôi chỉ biết cười, trong lòng âm thầm cảm ơn trời đất.

Hồi cuối năm ngoái, My dẫn về nhà một người bạn trai tên Thành. Cậu ta 30 tuổi, làm kỹ sư phần mềm, dáng vẻ hiền lành, nói năng nhẹ nhàng, có vẻ lễ độ. Gặp mặt lần đầu, tôi và chồng cũng có cảm tình. Thành chào hỏi tử tế, trò chuyện lịch sự, lại nói đang có ý định mua nhà riêng cưới vợ, nghe qua cũng thấy có chí.

Vợ chồng tôi chẳng phải giàu sang gì, nhưng cũng có tích góp hơn 2 tỷ đồng, coi như của để dành tuổi già. Ấy thế mà từ khi con gái bàn chuyện cưới xin, tôi và ông xã lại cùng nhau tính chuyện cho con một khoản làm của hồi môn. Không phải để thể hiện gì cả, mà chỉ là nghĩ thương con gái, đời người phụ nữ lấy chồng vốn đã thiệt thòi. Nếu có sẵn căn nhà đứng tên nó, sau này lỡ có điều gì trắc trở thì con mình vẫn còn chốn đi về, không phải sống nhờ dâu rể.

Sau khi bàn bạc, chúng tôi quyết định rút 2 tỷ ra, nói rõ với con gái và Thành là tặng My làm của hồi môn, để con gái tự đứng tên mua một căn chung cư cho tiện đi làm và cũng là nơi an cư lập nghiệp. Thành nghe vậy thì tỏ ra vui mừng ra mặt. Cậu ta nói sẽ góp thêm 300 triệu để hai vợ chồng trẻ có nhà đẹp hơn. Nghe vậy tôi mừng lắm, nghĩ mình đã không nhìn nhầm người.
Chuyện cưới xin được tổ chức sau đó 2 tháng. Đám cưới tuy không quá xa hoa nhưng đủ đầy và ấm cúng. Con gái tôi mặc áo dài đỏ, tay trong tay chú rể bước vào lễ đường, mắt tôi rưng rưng mà lòng nhẹ nhõm. Từ nay con có mái ấm riêng, mình cũng có thể an lòng tuổi già.
Sau lễ cưới, hai vợ chồng con gái dọn về căn hộ mới ở quận 2. Căn hộ 2 phòng ngủ, nội thất đầy đủ, sạch sẽ và tiện nghi. Tôi và chồng thỉnh thoảng ghé chơi, thấy tụi nó sống hòa thuận nên cũng yên tâm.

Ấy vậy mà niềm vui chẳng được bao lâu.

Khoảng 5 tháng sau đám cưới, tôi để ý thấy My ít gọi điện về hơn. Trước đây nó hay gọi thủ thỉ kể chuyện cơ quan, chuyện chồng nấu ăn thế nào, hôm nay đi đâu chơi. Giờ thì lặng lẽ, hỏi han gì cũng chỉ “Dạ, bình thường mẹ ơi”, rồi vội vàng cúp máy.

Linh cảm của người làm mẹ khiến tôi thấy bất an.

Một buổi chiều mưa tháng Sáu, My gọi về, giọng run run. “Mẹ… con xin về nhà một thời gian được không?”
Tôi hoảng hốt hỏi: “Có chuyện gì thế con? C;ãi nhau với chồng à?”

Nó im lặng một lát rồi mới nói: “Dạ… con muốn về với ba mẹ ít bữa, con mệt.”

Tôi và chồng lập tức chạy xe sang nhà nó. Căn hộ tối om, không khí lạnh lẽo. My ngồi c;o r;o ở góc ghế sofa, mắt đỏ hoe. Nhìn nó tiều tụy như vậy, tôi không kiềm được nước mắt…

Tôi ôm con bé vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc rối bù của nó như thuở còn thơ. My gục đầu vào vai tôi, không khóc thành tiếng nhưng bờ vai run lên từng nhịp. Chồng tôi – ông Lâm – lặng người đứng bên cạnh, bàn tay siết chặt rồi lại buông ra mấy lần như không biết phải phản ứng thế nào.

Mãi một lúc sau, khi chúng tôi đã về nhà, My mới chậm rãi kể lại mọi chuyện. Nghe tới đâu, tim tôi như thắt lại tới đó.

Thì ra… Thành – cái cậu con rể mà tôi từng hết lời khen ngợi, hóa ra lại chẳng hề “tốt tính” như vẻ bề ngoài. Sau khi dọn về căn hộ mới, ban đầu cậu ta vẫn nhẹ nhàng, chu đáo. Nhưng chỉ khoảng ba tháng sau, mọi thứ bắt đầu thay đổi.

Thành thất nghiệp. Công ty cắt giảm nhân sự, cậu ta không tìm được chỗ làm mới. Điều đó không có gì đáng trách – thời buổi khó khăn, ai cũng có thể lâm vào cảnh đó. Nhưng điều khiến tôi và ông Lâm chết điếng, là cậu ta bắt đầu đổi tính, sinh tật càu nhàu, cáu gắt, rồi thường xuyên lôi chuyện tiền bạc ra nói bóng nói gió.

“Cô sướng quá rồi, nhà lo hết. Tôi góp 300 triệu coi như muối bỏ biển.”

“Căn hộ này có phải của cô không, hay là ba mẹ cô tặng nên cô mới lên mặt?”

“Nếu không nhờ tôi thì giờ cô còn ở với ba mẹ đấy!”

Lúc đầu, My nhịn. Con bé nghĩ do Thành đang thất nghiệp nên áp lực, nên cố gắng làm hoà, chăm chút cho chồng hơn. Nhưng càng nhịn, Thành càng quá đáng. Có lần cãi nhau, cậu ta đã giật lấy chìa khoá két sắt trong phòng ngủ, lục tung lên đòi giấy tờ nhà.

May mắn là lúc mua nhà, chúng tôi đã dặn kỹ con: mọi giấy tờ đứng tên My, và phải để ở nơi an toàn. Thành tìm không thấy, bực tức, còn lớn tiếng: “Cô định giấu tài sản riêng hả? Cưới rồi thì của chồng công vợ, đừng tưởng tôi không có quyền!”

Nghe tới đây, chồng tôi đập mạnh tay xuống bàn:

Vô liêm sỉ! Nó sống nhờ vào tiền của vợ, còn đòi chia phần? Nó tưởng con mình là cái ATM à?

My sụt sịt, nắm tay ba:

– Con sợ quá ba à. Con không ngờ, trước khi cưới, ảnh dịu dàng lắm… Con đâu biết ảnh chỉ chăm chăm nhìn vào số tiền 2 tỷ đó.

Rồi con bé ngước mắt lên nhìn tôi:

– Mẹ… mẹ có giận con không? Con biết mẹ tin ảnh…

Tôi nghẹn ngào lắc đầu:

– Mẹ không giận. Chỉ thương. Con đã cố rồi, giờ con về đây, ba mẹ sẽ lo cho con. Đừng sợ gì cả.

**

Hôm sau, chồng tôi đến gặp Thành. Không phải để gây sự, mà để nói rõ mọi chuyện.

Ông đem theo bản sao giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, đưa thẳng trước mặt Thành:

– Căn hộ này do vợ chồng tôi tặng cho con gái. Đứng tên một mình nó. Cậu không có bất kỳ quyền gì ở đây. Nếu cậu còn dọa dẫm hay tìm cách chiếm đoạt tài sản, chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp.

Thành cười gằn, nhưng thấy chồng tôi cứng rắn, đành bỏ về.

**

Từ hôm đó, My ở hẳn với vợ chồng tôi. Căn nhà nhỏ lại có tiếng cười, có tiếng dép con gái lọc cọc trong bếp. Dù buồn vì cuộc hôn nhân không như mong đợi, nhưng con bé dần lấy lại tinh thần.

Và rồi… một tháng sau, My gửi đơn ra tòa, xin ly hôn.

Chúng tôi không can ngăn.

Bởi vì làm cha mẹ, điều quan trọng nhất không phải là giữ cho con cuộc hôn nhân trọn vẹn, mà là giữ cho nó bình an.

Related Posts

Mẹ qu:;a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ , bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ giấy giấ:;u bên trong thùng gạo, nào có ngờ được bố mẹ chúng nó để lại…

Mẹ qu:;a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ , bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ…

Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông báo chuyện động trời…

Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông…

Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh kh;ó kh;ăn, lên thành phố làm o;sin trong một biệt thự cao cấp. Đến ngày nhận lương, ông chủ bất ngờ kéo cô vào phòng ngủ rồi thì thầm…

Một cô gái xinh đẹp, gia cảnh kh;ó kh;ăn, lên thành phố làm o;sin trong một biệt thự cao cấp. Đến ngày nhận lương, ông chủ bất…

Ở cữ, mẹ đẻ từ dưới quê lên chăm sóc, thức đêm chăm cháu gầy mất 5 cân thịt. Ngày bà về lại quê, tôi biếu mẹ 5 triệu đi đường, nào ngờ bị mẹ chồng xỉ;;a x;;ói: “Lên chăm cháu mà cũng lấy ti;;ền khác gì ô-sin”

Ở cữ, mẹ đẻ từ dưới quê lên chăm sóc, thức đêm chăm cháu gầy mất 5 cân thịt. Ngày bà về lại quê, tôi biếu mẹ…

Cô giáo không chồng nhận nuôi 2 cậu học trò mồ côi cả cha lần mẹ từ khi 7 tuổi…22 năm sau cái kết thật ngọt ngào!

Năm ấy, cô Hòa 38 tuổi. Là giáo viên tiểu học ở vùng quê nghèo ven sông, cô Hòa chưa lập gia đình. Người ta đồn thổi…

B//ồ của chồng ma//ng th//ai, cả nhà chồng é//p tôi l//y h//ôn để nhường chỗ, tôi mỉm cười nói một câu khiến sáu người t/ái mặt x/in lỗ/i, nhưng đã quá muộn…

B//ồ của chồng ma//ng th//ai, cả nhà chồng é//p tôi l//y h//ôn để nhường chỗ, tôi mỉm cười nói một câu khiến sáu người t/ái mặt x/in…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *