Vì muốn chữa bệnh cho em trai, mẹ đã gả tôi cho một lão 60 tuổi ai ngờ số phận tôi cũng thay đổi từ đây….Tôi tên là Hương, 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học Sư phạm nhưng chưa kịp xin được việc thì biến cố ập đến. Em trai tôi, Minh, 10 tuổi, phát hiện mắc b/ệnh b;ạch c;ầu cấp – một loại UT m/áu nguy hiểm. Gia đình tôi vốn ngh;èo, sống dựa vào gánh bún riêu của mẹ và tiền làm thuê của tôi, lấy đâu ra hàng trăm triệu đồng cho h;;óa tr;ị?
Mẹ tôi sau mấy đêm trắng ngồi bên bệnh viện, mắt trũng sâu, cuối cùng nắm tay tôi nói:
– Chỉ có một con đường. Con lấy ông ấy… Ông Dũng hứa sẽ lo toàn bộ viện phí cho em con nếu con đồng ý.
Ông Dũng là đại gia trong vùng, 60 tuổi, vợ mất, không con cái, nghe nói tài sản lên đến chục tỷ. Ông ấy bị bệnh tim, sống khép kín, hay thuê người chăm sóc. Tôi từng nghe nói ông muốn có người “sống cùng để lo lúc tuổi già”. Nhưng ai ngờ ông lại chọn tôi.
Tôi khóc suốt đêm, không thể tin mình phải đánh đổi cả đời để cứu một mạng sống. Nhưng khi nhìn thấy em trai gầy rộc, tay cắm kim truyền, môi tái nhợt gọi tôi yếu ớt: “Chị ơi, đừng bỏ Minh nha…” – tôi gật đầu.
Lễ cưới tổ chức trong âm thầm. Không bạn bè, không người thân ngoài mẹ tôi và vài người giúp việc trong biệt thự của ông Dũng. Tôi cảm thấy như bị bán – đúng nghĩa đen.
Ngày đầu tiên làm vợ ông, tôi bị đưa đến một căn biệt thự nằm sâu trong vùng núi vắng. Ông Dũng ít nói, chỉ dặn:
– Ở đây không có ai. Cô không được phép ra ngoài nếu không có tôi đi cùng.
Mỗi ngày, tôi đều phải dậy sớm, nấu ăn, pha trà, nghe nhạc cổ điển cùng ông. Tôi không hiểu vì sao một người giàu có như vậy lại chọn sống tách biệt khỏi xã hội. Tôi không dám hỏi, chỉ răm rắp nghe lời. Ông Dũng nghiêm khắc, lạnh lùng, nhưng chưa từng động vào tôi.
Đôi khi tôi thấy ông đứng trước tấm ảnh một người phụ nữ trẻ rồi thở dài. Tôi đoán đó là vợ ông, người mà ông chưa bao giờ nhắc đến.
Một buổi tối nọ, khi tôi tỉnh dậy vì tiếng động lạ, tôi thấy ông đang run rẩy trong thư phòng. Cả người ông đổ mồ hôi, mắt trợn ngược. Tôi hoảng hốt gọi xe cấp cứu nhưng ông ngăn lại, cầm tay tôi:
– Không được… Không được ai biết ta đang ở đây…
Tôi đành tự sơ cứu theo hướng dẫn trong ngăn kéo thuốc. Sau đêm đó, ông nhìn tôi khác đi, thỉnh thoảng hỏi tôi chuyện gia đình, chuyện em trai.
Dần dần, tôi phát hiện ra ông Dũng không phải con người máu lạnh như tôi nghĩ. Ở ông có gì đó… tổn thương, và s;ợ h;ãi.
Một lần tình cờ, tôi phát hiện được chiếc điện thoại cũ giấu dưới gầm bàn. Trong đó có một loạt tin nhắn gửi đi không ai hồi âm, nội dung lặp đi lặp lại..
…tin nhắn ấy đều được gửi cho một người tên “Hà My”. Nội dung rất ngắn gọn:
“Anh sai rồi, tha thứ cho anh… Về với anh đi.”
“Anh không còn gì ngoài ký ức. Anh chỉ cần em về.”
“Anh vẫn đợi… 10 năm rồi, Hà My à…”
Tôi sững người. Người phụ nữ trong ảnh chính là Hà My? Còn ông Dũng – từng là người đàn ông si tình?
Tôi bắt đầu để ý. Trong phòng ông có một chiếc hòm gỗ khóa kín, mỗi lần mở ra ông đều làm lén lúc tôi ngủ. Nhưng một đêm trời mưa lớn, cửa phòng hé mở, tôi lén bước vào thì thấy ông đang ngồi trên sàn, ôm chiếc váy trắng đã ố vàng, nước mắt rơi không ngừng.
– Ông… ông Dũng…
Ông giật mình, nhìn tôi rất lâu. Rồi lần đầu tiên, ông kể:
– Cô ấy là vợ ta. Lúc còn trẻ, ta nghèo, còn Hà My là tiểu thư con nhà giàu. Ta làm mọi thứ để đổi đời. Khi ta thành công thì cũng là lúc My rời bỏ ta… không một lời. Mười năm qua ta sống như cái xác không hồn. Nghe nói cô ấy mất trong một tai nạn ở nước ngoài… nhưng lòng ta không tin…
Tôi im lặng.
– Cô giống My… không phải ngoại hình, mà là ánh mắt lúc đau khổ. Nên ta mới chọn cô…
Tim tôi nghẹn lại. Hóa ra cuộc hôn nhân kỳ quái này không phải vì tôi trẻ trung hay đẹp đẽ, mà vì tôi là cái bóng của một người đã mất.
Nhưng tôi không ghét ông. Tôi thấy thương. Một người đàn ông có tất cả mà vẫn lạc lõng như đứa trẻ mồ côi.
Rồi ngày định mệnh đến.
Tôi đang nấu ăn thì có tiếng xe lớn bên ngoài. Ông Dũng hốt hoảng chạy ra:
– Vào phòng! Khóa cửa lại! Đừng có mở cho bất kỳ ai!
Tôi sợ hãi làm theo, nhưng nhìn qua khe cửa sổ, tôi thấy ba người đàn ông mặc vest đen đang ép ông quỳ xuống. Một trong số đó giơ tay:
– Mười năm rồi ông trốn ở đây! Nợ máu thì phải trả bằng máu, ông tưởng chạy là xong à?
Tôi không tin vào tai mình. Ông Dũng là ai? Trốn ai? Nợ máu?
Tôi vùng chạy ra, lao đến chắn trước mặt ông:
– Đừng làm gì ông ấy! Ông ấy bệnh tim! Ông ấy không có vũ khí gì hết!
Người đàn ông nhìn tôi khinh khỉnh:
– Cô là gì của hắn?
Tôi lí nhí:
– Tôi… là vợ ông ấy.
Người đó nhếch mép:
– Tội nghiệp… cô không biết gì thật à? Hỏi ông ấy xem, ông đã gián tiếp khiến bao nhiêu người chết trong vụ cháy xưởng dệt Hà Lâm năm xưa… Chỉ để lấy bảo hiểm và bắt đầu sự nghiệp mới!
Tôi quay sang ông, nước mắt chảy dài.
– Có đúng không?
Ông không trả lời, chỉ gục xuống. Cơn đau tim ập đến. Tôi hét lên gọi họ cứu giúp, nhưng bọn họ bỏ đi, để mặc ông nằm đó trong vòng tay tôi.
Tối hôm ấy, ông Dũng mất. Không kịp nói một lời trăng trối.
Trong di chúc gửi luật sư, ông để lại toàn bộ tài sản cho tôi, với lời dặn: “Nếu em tha thứ, hãy dùng tiền này cứu lấy cuộc đời em và em trai. Còn nếu em hận, hãy đốt tất cả. Anh cũng không còn cần gì nữa.”
Tôi đứng giữa căn biệt thự hoang lạnh, tay ôm di chúc, lòng nghẹn ngào…
Tôi đã nghĩ mình bị bán. Nhưng hóa ra… tôi là người duy nhất còn lại để ông ấy chuộc lỗi. Và tôi – cũng đổi đời từ khoảnh khắc đó. Nhưng theo cách chẳng ai mong muốn.