Về thăm m;ộ vợ cũ, tỷ phú bàng hoàng khi thấy đứa trẻ bé gái giống hệt mình, bí mật nghẹn ngào về cô bé …Một buổi chiều lặng gió, dưới chân đồi hoang vắng ở Đà Lạt, vị tỷ phú nổi tiếng bậc nhất Việt Nam – ông Trương Gia Minh – đứng lặng người trước mộ phần người vợ cũ. Trái tim ông thắt lại như bị ai bóp nghẹt khi ánh mắt vô tình bắt gặp một bé gái đang ngồi lặng lẽ cách đó không xa, với gương mặt… giống ông đến kỳ lạ.

Trương Gia Minh – 54 tuổi, chủ tịch tập đoàn Gia Minh Group, một trong những cái tên quyền lực trong giới bất động sản và tài chính Việt Nam – nổi tiếng với sự lạnh lùng và quyết đoán. Nhưng ít ai biết, sau ánh hào quang của tiền tài và danh vọng, là một góc khuất không ai dám động đến: cái tên Lê Ngân – người vợ cũ mà ông chưa bao giờ quên.
Họ từng yêu nhau cuồng nhiệt thuở sinh viên ở Huế, cùng nhau vượt qua nhiều biến cố. Nhưng cuộc sống không như mộng. Sau một biến cố lớn vào năm 2001 – cái chết của đứa con đầu lòng, cuộc hôn nhân của họ đổ vỡ. Gia Minh chọn cách lao vào sự nghiệp để quên, còn Lê Ngân lặng lẽ rời đi, mang theo nỗi đau và bí mật của riêng mình. Từ đó, ông chưa từng gặp lại cô.
Năm nay, khi biết tin Lê Ngân đã mất cách đây ba năm vì b;ệnh UT, ông quyết định một mình về lại Đà Lạt – nơi cô chọn sống những năm tháng cuối đời. Không báo trước, không trợ lý, không xe sang, ông thuê một chiếc xe máy cũ kỹ từ trung tâm thành phố, đi theo địa chỉ mà người quản trang cung cấp: nghĩa trang làng Phú An, nằm cheo leo trên một triền đồi mù sương.
Khi ông đến nơi, trời đã ngả chiều, ánh nắng lặng lẽ len qua tán thông già, gió đồi lùa những cơn lạnh buốt. Trước mắt ông là ngôi mộ đơn sơ, chỉ có tấm bia bằng đá cuội khắc tên: “Nguyễn Lê Ngân – 1975–2022. Một đời thanh sạch, một kiếp yêu thương.”
Gia Minh đứng lặng người. Hối hận, tiếc nuối, và sự trống trải ùa về như thác lũ. Ông ngồi xuống, rút từ túi áo một tấm ảnh cũ đã nhàu: ảnh cưới của hai người chụp năm 1997, với nụ cười hạnh phúc tưởng như bất diệt. Bất giác, nước mắt ông rơi – thứ cảm xúc xa lạ mà nhiều năm nay ông tưởng mình đã đánh mất.
Chính lúc ấy, ông nghe tiếng bước chân khe khẽ sau lưng. Quay lại, ông bắt gặp một bé gái khoảng 9 tuổi, mặc chiếc váy trắng cũ sờn, ôm một bó hoa cúc dại. Cô bé có đôi mắt đen sâu, khuôn miệng nhỏ, và… khuôn mặt giống ông đến kỳ lạ.
Ông sửng sốt.
Cô bé chỉ khẽ gật đầu chào rồi lặng lẽ đặt hoa trước mộ.
– Cháu… cháu biết bác không? – ông lắp bắp.
– Dạ biết. Bà ngoại cháu từng kể bác là “ông Trương Gia Minh.”
– Cháu là…?
– Dạ, cháu tên là Linh. Bà ngoại cháu là mẹ của mẹ cháu – cô Lê Ngân…Trái tim ông như ngừng đập.
– Mẹ cháu là Lê Ngân?
– Vâng. Cháu là con gái của mẹ. Nhưng mẹ mất rồi… bà ngoại cũng mất cách đây một năm. Giờ cháu sống ở trại trẻ mồ côi, cách đây 2 cây số. Cháu vẫn thường ra đây thăm mẹ vào chiều chủ nhật….