Tỷ phú gi/ả ngh/èo đi xe số họp lớp bị bạn bè c/ũ co/i th/ường, 5 phút sau ai cũng i/m b/ặt khi danh tính thật l/ộ ra…
Chiếc xe số cũ rích dừng lại trước cổng nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố. Một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi bước xuống, mặc áo sơ mi trắng đã ngả màu, quần jean bạc màu và đôi giày thể thao mòn đế. Anh dắt xe vào lề, quay sang bảo bảo vệ:

“Cho tôi gửi xe, tôi vào dự họp lớp 12A1.”
Bảo vệ liếc anh từ đầu tới chân, nhướng mày đầy nghi ngờ, nhưng vẫn lặng lẽ gật đầu.
Anh là Hoàng – học sinh từng là “cái bóng mờ” trong lớp. Ít nói, gia cảnh nghèo, học lực trung bình. Mười lăm năm qua, không ai nghe tin tức gì về anh. Trong danh sách họp lớp, cái tên Hoàng xuất hiện cuối cùng, không có số điện thoại, không ảnh đại diện.
Bên trong phòng tiệc, mọi người đã gần như đầy đủ. Nam – chủ tiệc, cũng là giám đốc công ty bất động sản có tiếng – đang kể hài hước chuyện công ty mình xây resort ở Phú Quốc, ai nấy cười rôm rả.
Lúc đó, Hoàng bước vào.
Không ai nhận ra anh.
“Anh tìm ai vậy?” – Một cô gái trong nhóm bạn nữ hỏi, ánh mắt hơi khó chịu vì bị ngắt quãng.
“Tôi là Hoàng, học cùng lớp mình.” – Anh cười nhẹ.
Mọi ánh mắt đổ dồn về anh, im lặng trong vài giây, rồi bật cười rộ lên.
“Trời đất, Hoàng ‘bụi đời’ kìa! Tưởng mất tích rồi chứ!”
“Ủa mày làm gì vậy? Trông như bảo vệ đi lạc vô phòng tiệc á!”
Hoàng chỉ cười. Anh chọn bàn cuối, ngồi lặng lẽ. Không ai mời rượu, không ai hỏi han. Thậm chí, khi phục vụ bưng thức ăn lên, có người châm chọc: “Cho ảnh cái đĩa rau luộc, sợ ăn sơn hào hải vị không quen.”
Chỉ có Dương – lớp phó học tập cũ, giờ làm giáo viên – đến bắt chuyện đôi câu. Còn lại, tất cả đều dồn sự chú ý vào Nam – người thành đạt nhất lớp.
Một lúc sau, Nam đứng dậy, nâng ly rượu:
“Thay mặt ban tổ chức, cảm ơn mọi người đã đến. Mà tiện đây, tôi cũng xin giới thiệu, sắp tới công ty tôi sẽ hợp tác với một quỹ đầu tư lớn, tổng giá trị hợp đồng gần 300 tỷ. Đối tác là người rất kín tiếng, nhưng nghe nói cũng… từng học trường mình.”
Tiếng trầm trồ vang lên. Một số người bắt đầu đoán già đoán non. Hoàng vẫn ngồi im, nhấp ly nước lọc.
Đúng lúc đó, điện thoại của Nam rung. Anh nghe xong, mặt biến sắc. Rồi đứng dậy, hốt hoảng:
“Mọi người… mọi người cho tôi 5 phút. Tôi phải ra ngoài đón một người rất quan trọng. Là nhà đầu tư kia.”
Cửa phòng mở.
Người đàn ông mặc vest đen bước vào, theo sau là hai trợ lý. Gương mặt anh ta lạnh lùng, ánh mắt quét một lượt căn phòng. Rồi anh ta dừng lại, bước thẳng tới… Hoàng.
“Tổng giám đốc, chúng tôi đến trễ. Xin lỗi vì để anh chờ.”