
Tôi đệ đơn tố cáo chính cha mẹ ruột và chị gái tôi về hành vi ép buộc, cưỡng ép hôn nhân, trục lợi tài sản.
Đêm tân hôn, tôi không rơi giọt nước mắt nào.
Anh Phong — chồng trên danh nghĩa — nằm mệt mỏi trên giường, làn da xám xịt, ánh mắt lờ đờ như ngọn đèn dầu sắp tắt. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra… anh ấy không giống những gì họ nói.
Anh không hề ủy mị, yếu đuối, cũng không ích kỷ.
Anh khẽ hỏi tôi, bằng một giọng thật buồn:
“Em… không phải là Linh đúng không?”
Tôi chết lặng.
Vậy ra anh đã biết.
“Tôi là em của cô ấy.”
Tôi nói thật. Đó là lần đầu tiên trong suốt mấy ngày chuẩn bị cưới, tôi nói điều gì đó thật lòng.
Anh thở dài:
“Tôi đoán được… Linh không phải là người biết lau nước mắt cho người khác. Còn em… em nhìn tôi như thể tôi là người đáng thương.”
Từ đêm ấy, mọi thứ bắt đầu khác đi.
Tôi không làm vợ theo kiểu “nghĩa vụ”. Tôi ở lại, chăm sóc anh thật sự. Nhưng không phải vì mẹ bảo, mà vì chính anh cũng là nạn nhân.
Tôi không yêu anh. Nhưng tôi thương anh.
Thương người đàn ông 30 tuổi, cả đời bươn chải, gây dựng cơ nghiệp, chuẩn bị làm chồng thì nhận án tử.
Anh không oán trách. Không than thân. Chỉ có một mong muốn:
“Anh không muốn chết mà chẳng để lại gì cho ai cả.”
Tôi khuyên anh lập lại di chúc, tránh để người nhà hoặc… “gia đình vợ” sau này tranh chấp.
Tôi chủ động mời luật sư riêng về, chứng kiến anh lập văn bản có hiệu lực pháp lý.
Anh để lại phần lớn tài sản cho… tôi.
“Em là người cuối cùng ở bên anh. Em chịu thiệt thòi nhất.”
Tôi rơi nước mắt. Nhưng lần này, không phải vì tủi nhục, mà vì cảm động.