…rồi ông Hùng đẩy chiếc hộp gỗ về phía cô, chậm rãi nói:
– “Trước khi con đi lấy chồng… chú có chuyện cần phải nói rõ. Không thể giấu nữa.”
An khựng lại. Không khí trong phòng bỗng đặc quánh lại, tiếng tích tắc đồng hồ như vang lớn hơn bình thường. Cô nhìn chiếc hộp – cũ kỹ, sậm màu, có vết trầy xước như đã theo thời gian rất lâu. Không hiểu sao, tim cô đập mạnh, linh cảm một điều gì đó rất quan trọng.
Ông Hùng khẽ gật đầu, ra hiệu cho cô mở hộp. Bên trong là một xấp thư tay, cũ đến mức giấy đã ngả vàng, góc thư quăn lại. Trên mỗi lá thư đều đề tên người nhận là… Ngọc An – chính là cô.
– “Mấy lá thư này… là của ba ruột con viết.”
An sững người. Ba ruột?
– “Nhưng… ba con mất khi con mới 4 tuổi mà?”
Ông Hùng gật chậm, giọng trầm hơn:
– “Phải. Mất trong một tai nạn. Nhưng… không phải là tai nạn bình thường.”
Ông rút ra một tờ giấy nhỏ hơn – một bản tường trình công an, đã mờ chữ – nơi đó ghi rõ: “Người bị hại: Trần Đức Minh. Nguyên nhân tử vong: bị đẩy xuống công trường từ tầng 3.”
– “Ba con… là kỹ sư xây dựng. Lúc đó, ông ấy phát hiện công trình bị rút ruột vật liệu nên định tố giác. Nhưng không kịp… người ta thuê người đẩy ông ấy xuống.”
An choáng váng. Cô lùi một bước, tay run rẩy cầm lấy một lá thư. Nét chữ nghiêng nghiêng, cứng cáp:
“An yêu của ba… nếu con đọc được lá thư này, nghĩa là con đã lớn. Ba xin lỗi vì đã không thể ở bên con. Nhưng hãy sống tử tế, đừng sợ sự thật, con nhé.”
Cô bật khóc.
Ông Hùng vẫn ngồi im, giọng chậm rãi:
– “Ngày mẹ con ngất xỉu ở tòa khi nghe tin, chú có mặt ở đó. Là đồng nghiệp của ba con. Sau đó, chú tìm cách giữ những lá thư này, tìm đến mẹ con, rồi lặng lẽ ở bên… không phải vì thương hại. Mà vì… chú muốn bù đắp.”
An nghẹn ngào:
– “Vậy… suốt 20 năm nay… chú âm thầm bảo vệ mẹ con, vì lời hứa với ba con?”
Ông Hùng không nói, chỉ khẽ gật đầu. Rồi ông đứng dậy, mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc phong bì đỏ, đặt vào tay cô:
– “Đây là một phần tiền mà ba con để lại. Ngày mai, con lấy chồng, hãy mang theo. Đừng nghĩ mình không có cha đưa tiễn… ba con, và cả chú, đều đang ở đây.”
An ôm lấy ông, lần đầu tiên trong đời, nghẹn ngào gọi:
– Ba…
Đêm ấy, cô dâu không ngủ. Cô ngồi viết lại lá thư đầu tiên trong đời gửi cho người cha chưa từng nhớ mặt, nhưng vẫn luôn yêu thương cô bằng cách lặng lẽ nhất. Và cũng là đêm, cô hiểu rằng: không phải ai sinh ra ta mới là cha, mà người yêu thương, bảo vệ, âm thầm vì ta — đó mới là cha theo nghĩa sâu xa nhất.